🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xong việc ở hoàng cung, Cảnh Điền tức tốc trở về, chàng vào cửa đã thấy tôi nhàn nhã ngồi trước sân ngắm trăng.

- "Phu quân! Vò rượu này cho chàng!" tôi nhẹ nhàng đặt vò rượu vào tay Cảnh Điền.

Chàng gật đầu nhận lấy, uống một hơi, nặng nề ngồi phịch xuống nền đất. Tôi im lặng không nói gì, tay cầm quạt phe phẩy.

"Ta vẫn chưa thể hiểu nổi, ngai vàng có điều gì thu hút họ mà phải tranh chấp nhau đến sứt đầu mẻ chán?""Có lẽ chàng là ngày ngày giúp Chúa thượng lo toan việc nước mới hiểu người ngồi trên ngai vàng có bao nhiêu áp lực! Ngai vàng là thứ mà ai cũng mong muốn ngồi lên, nhưng như thế phải chịu được sức mạnh ngàn cân của nó! Bọn họ dù quyền cao chức trọng, xong công việc cần gánh vác lại khác nhau, đương nhiên tư duy suy nghĩ cũng khác nhau. Đối với chàng những chuyện ấy là chuyện nhỏ nhưng với họ là cả một vấn đề nan giải. Thế nên họ mới cảm thấy làm vua sẽ nhàn hạ, chỉ trỏ ngón tay sai sử người khác là xong!" tôi giải thích, tuy không rõ việc chính sự nhưng lời tôi nói ra cũng không hẳn không có căn cứ.Điều rõ nhất là nhìn vào hiện thực trước mắt, Nam quốc ngày càng trở nên phồn thịnh, dân chúng ấm no. Có thể hiểu được 2 anh em họ đã lao tâm khổ tứ, gồng gánh vất vả như nào. Dù cho những tên tham quan kia có ngồi được lên vị trí đứng đầu thiên hạ này thì chúng cũng chẳng thể đủ sức giải quyết những cuộc nổi dậy sau đó.

"Nàng nói đúng, thế nên lần này ta phải giải quyết như thế nào với hoàng muội đây?" Cảnh Điền thở dài hỏi."Đóng kịch thì phải đóng cho chót, diễn phải tròn vai! Bách Lý sẽ thao túng ý thức nàng ta, vờ như đã tạo phản thành công, thuận thế đưa nàng ta lên làm nữ đế! Đương nhiên phải làm long trọng lên cho toàn thể bách tính đều hay. Một ả đàn bà lên làm vua sẽ nhận về vô số lời chửi rửa của dân chúng! Đến lúc ấy cứ theo kế hoạch định sẵn mà thực hiện!""Cũng có lý! Vậy còn chuyện những tên gian thần kia?""Ta nói này lang quân! Chàng biết đáp án rồi kia mà? Sao cứ hỏi thiếp việc chính trị mãi thế? Thiếp đâu thần thông quảng đại đến vậy?""Có thê tử tài giỏi thế này, ta đương nhiên phải chăm chỉ học hỏi!""Bớt nịnh nọt đi! Chàng như nào ta còn không hiểu? So với mưu trí của chàng thì kế sách ta đưa ra chỉ là trò vặt vãnh giải trí mà thôi!""Nàng cũng giúp ta không ít đấy chứ? Diễn một vở kịch kia, chắc giờ mật thám cũng đã vội vã lên đường vềĐông quốc báo cáo! Nay mai thôi, bọn họ sẽ đánh đến kinh thành! Phía Cảnh Duẫn chắc cũng đã chuẩn bị quân mã sẵn đàng ứng chiến!"

( Hoàng cung Đông quốc)

- "Tể tướng nói sao? Ả ta đã thành công lên ngôi rồi ư?" Trường Hải - vua Đông quốc vui mừng hỏi.

"Dạ bẩm! Theo như tin tình báo, vua Nam quốc thân mang trọng bệnh, sớm đã từ bỏ ngai vàng mà chạy trốn!Nay hơn nửa quân Nam quốc trong thành là người của ta, thần khẩn xin bệ hạ ra chiếu chỉ tiến công! Nếu không sớm thực hiện kế hoạch, e là sẽ có nhiều cuộc khởi nghĩa nổ ra!" Đào Thịnh đáp.

Lão ta vuốt chòm râu suy ngẫm, Tể tướng nói cũng có lý, để con ả kia lật lọng, chắc chắn mọi công sức sẽ đổ sông đồ bế.

"Lần này ngươi cùng Thái tử Thiết phải mau chóng dành được Nam quốc về tay! Không làm được thì tự kết liễu mình đi!""Hạ thần xin lĩnh chỉ!" Đào Thịnh chắp tay đáp. Lần tiến công này không những phải đánh chiếm được Nam quốc mà còn là để trả thù cho con trai của ông ta - Đào Duy.( Phủ An vương)

Chúng tôi lên kế hoạch cho quân lính Nam quốc giả dạng thành quân địch, mai phục trong Kinh thành. Trung Lâm vẫn ở lại trong đấy làm nội gián, có tình hình gì xảy ra sẽ báo lại ngay.

Cảnh Điền sẽ cho người tạo nên các cuộc khởi nghĩa nhỏ nhằm kích động lòng dân, khiến mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào Nam quốc. Đến khi đó, người ta cài cắm trong Đông quốc sẽ tặng lão già kia một bất ngờ.

"Ta mong lần này...nàng sẽ không mềm lòng nữa!" Cảnh Điền nhắc nhở."Sau nhiều chuyện xảy ra, thiếp đã tôi luyện bản thân trở nên kiên cường rồi! Chàng an tâm!" tôi đáp.Cuối cùng thì ngày ấy đã đến, toàn bộ vùng giáp Đông quốc khói lửa ngập trời. Quân giặc đi đến đâu là giết chóc bách tính vô tội đến đó. Tôi nghe tin báo mà không cầm lòng được, thật đáng buồn khi họ phải bị cuốn vào trận chiến khốc liệt này.



Sau khi bọn chúng kéo vào Kinh thành, Trung Lâm trực tiếp ra tiếp đón. Khí thế hung hãn của họ dọa người dân phải nép vào một góc hoặc trốn trong nhà, dù có căm thù đến mấy cũng chẳng giám làm bừa.

Hoa Nguyệt mặc long bào rực rỡ chờ sẵn trên đài cao, cúi đầu mời bọn chúng tiến lên, người dân thấy thế lại thêm phẫn nộ. Đường đường là nữ đế mà phải khom lưng kính cẩn trước bọn giặc, thật nhục nhã lắm thay.

Thái tử Thiết tự ý ngồi lên ngai vàng, hắn bắt chéo chân, ung dung nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh Kinh thành

Vạn Phúc. Hắn ta cũng rất đẹp trai, chỉ có điều là quân giặc thì nhìn sao cũng cảm thấy rất ngứa mắt.

- "Đồ quân cướp bóc đê hèn, chúng bay sẽ không được chết tử tế!" Một lão nông phu lên tiếng, kéo theo nhiều người cùng chửi rủa.

Thái tử Thiết nheo mày, đưa tay xoa thái dương, nói với Đào Thịnh đang đứng bên cạnh:

- "Điều ta muốn nghe không phải là như này! Ngài khiến mấy con muỗi đang vo ve kia im lặng đi!

Đào Thịnh đưa ray ra hiệu, từng mũi tên được bắn xuống, giết chết những người đã lên tiếng ban nãy. Hoa Nguyệt đứng bên cạnh cũng thất kinh, tay dấu trong áo nắm chặt. Làm nữ đế nhưng chẳng có quyền hạn gì, sớm biết thế đã không tạo phản, hay là giờ tìm cách giết hắn ta?

Tôi và Cảnh Điền lẩn trong đám đông, chứng kiến tất cả, lặng lẽ rời khỏi chỗ ấy. Cứ ngồi đấy mà đắc ý đi rồi ngày mai sẽ là ngày dỗ của bọn giặc các ngươi.

Đêm ấy, chúng tôi nhận được tin Hoa Nguyệt đã chết. Nàng ta hạ độc tên Thịnh nhưng bất thành, bị thuộc hạ của hắn lôi ra giữa điện cho quân lính cưỡng hiếp tập thể rồi giết chết tại chỗ, xác đem ra bãi tha ma.

Nàng ta sẵn sàng bán đứng anh em ruột thịt để đạt được mục đích riêng khiến dân chúng căm phẫn, lại cấu kết với giặc ngoại xâm thì nào dễ gì yên thân mà sống tiếp? Âu cũng là cái giá phải trả...

"Bắn pháo tín hiệu đi! Bây giờ chúng ta sẽ đánh vào thành! Bên phía Lý Nhị ( là nội dán ta cài cắm vào hoàng cung Đông quốc) đã bắt đầu hành động rồi chứ?" Cảnh Điền chắp tay sau lưng, quay đầu hỏi thuộc hạ bên cạnh mình là Lý Đại."Dạ bẩm vương gia! đã bắt đầu rồi ạ!" Lý Đại báo cáo."Tốt! Ngươi cho một toán người hộ giá vương phi đến nơi an toàn, bây giờ sẽ lập tức tiến vào Kinh thành!""Đã rõ!"Hôm nay sẽ là trận gió tanh mưa máu khốc liệt nhất. Cảnh Điền nhất định phải thắng trận này vì muôn dân bá tánh, cũng vì tương lai tốt đẹp của vợ con hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.