🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi lời qua tiếng lại một hồi, Như Hoa vẫn quyết không đưa ra thuốc giải. Ả bắt chúng tôi thả ả rời đi an toàn thì mới đưa cho. Ả ta và ả công chúa kia trong tên đều có từ Hoa, đều đáng ghét như nhau. Nhưng chúng tôi thả ả đi thì chắc gì Trung Lâm đã tha cho ả. Thôi tóm lại là cứ nhốt Như Hoa trong này còn an toàn cho ả chán.

Bách Lý đã tìm ra được cách giải độc cho Trung Lâm, có điều là hắn ta phải chịu để chúng tôi hạ cấm chế lên người, phòng việc hắn ta trốn thoát không lần ra.

Trong hoàng cung Đông quốc sớm đã cài cắm mật thám của ta, việc kéo quân sát phạt bọn chúng không còn xa nữa. Tình thế nguy cấp, phải đẩy nhanh tiến độ.

Trung Lâm xin tôi được mang lão Khẩn đi cùng vì có việc quan trọng cần nhờ lão giúp.

Một tuần sau, đoàn đội gồm Cảnh Điền, Bách Lý, lão Khẩn theo sau Trung Lâm trà trộm thành đám quân lính tiến vào Đông quốc. Tôi mang thai nên không tiện đi theo, ở nhà đã có Bích Mỹ và An Hạ phụ giúp chăm sóc. Vợ chồng Trúc Nhàn - Thiên Trị cũng hay tới lui.

Nghe tin tình báo từ phía hoàng cung Nam quốc, sau khi hoàn thành tang lễ cho Hữu Chính, Hoa Nguyệt nguyện vào chùa tịnh tu. Nàng ta thật sự yêu Hữu Chính ư? Điều ấy tôi không giám chắc, cảm thấy có gì đó nguy hiểm đang nghen nhóm lên từng ngày.

Những trận ốm nghén ngày càng nhiều hơn, tôi thậm chí còn chẳng thể ăn gì nỗi. Cảm thấy lòng như lửa đốt, cứ đứng ngồi không yên. An Hạ cảm nhận được tâm trạng của tôi, cả ngày cứ bám dính bên cạnh, miệng ríu rít không ngừng:

"Nhóc con ngoan ngoãn đi nào! Mẹ em đã mệt lắm rồi! Sau này ta hứa sẽ hàng ngày chơi đùa với em!" tay nhóc xoa bụng tôi, kỳ lạ là cảm giác ốm nghén cũng dễ chịu hơn rất nhiều."Thằng bé ngốc này, đừng dùng nhiều yêu khí với mẹ cả con, em bé sẽ bị ảnh hưởng đấy!" Trúc Nhàn gõ đầu nó cảnh cáo."Úi a, con biết rồi! Chỉ lần này thôi ạ!" An Hạ tủi thân đáp, hắn cũng chỉ muốn mẹ cả được thoải mái.Mẹ ruột hắn bảo chu kỳ mang thai của con người khác so với mang yêu thai. Phải trải qua 9 tháng 10 ngày, gian nan và đau đớn hơn rất nhiều.

Sau một tháng chờ đời mòn mõi không có tin tức, bọn họ cuối cùng cũng quay trở về. Trung Lâm còn dẫn theo một cô nương xinh đẹp, có điều trông nàng ta hơi gầy gò, ốm yếu.

Cảnh Điền vui mừng ôm lấy tôi, bàn tay to lớn xoa nhẹ cái bụng hơi nhô ra. Bụng tôi to không phải vì em bé lớn nhanh đâu, mà vì được chị em họ bồi bổ quá mới nhanh béo lên đấy.

"Vị cô nương đây là.?" tôi hỏi."Đây là muội ruột của Trung Lâm - Tô Lam! Người mà vua Đông quốc bắt giữ đe dọa Trung Lâm!" Cảnh Điền giải thích."Họ Tô? Chẳng phải Trung Lâm họ Cao hay sao?" tôi thắc mắc."Họ Tô là họ đằng ngoại! Em ấy là con riêng của mẹ ta!" Trung Lâm giải thích."Các người đều là yêu, tại sao lại bị bắt dễ dàng như thế?" tôi nghi hoặc hỏi.Tô Lam đến trước mặt tôi hành lễ, tôi đỡ nàng dậy ngồi trên ghế. Nàng kể lại:



"Bọn hắn giăng bầy bắt ta, không cho ta gặp mặt huynh trưởng! Xung quanh nhà lao đã có trận pháp, huynh ấy không thể vào được! May lần này nhờ có lão thầy pháp đây mà ta mới kịp thời thoát khỏi! Ơn này không biết nên đền đáp thế nào cho phải?!""Cô thì không cần, để con mèo ấy làm việc với bọn ta là được!" tôi đáp.

Vậy là nhà tôi có thêm hai người, lại càng nhộn nhịp, đông vui. Tô Lam hòa nhập rất nhanh, lúc đầu trông ù lỳ và e ngại một chút nhưng sau này ngày càng cởi mở, hoạt bát hơn. Thù oán giữa Bách Lý và Trung Lâm cũng đã giảm đi đôi ba phần sau trận đánh nhau hôm ấy.

Nhanh chóng cũng đã đến ngày chúng tôi về Kinh thành. Nhà cửa quyết định giữ lại vì Cảnh Điền nói sau hôn lễ sẽ có nhiều vấn đề chính trị cần giải quyết hơn, không loại trừ chiến tranh nổ ra. Nơi này hẻo lánh, thích hợp để lánh nạn.

Phủ của Thiên Trị xây lên cũng khá rộng rãi, tạm để anh em yêu vương ở lại đấy. Vợ trồng Bách Lý và con trai thì ở phủ An vương, coi như đã dàn xếp ốn thỏa.

Tôi thì đến nhà Trương lão tướng quân ở trước khi tổ chức hôn lễ. Vợ chồng ngài ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, bao nhiêu đồ bổ đều dồn lên người tôi. Cứ thế này thì đến ngày sinh đẻ, tôi sẽ thành một bà thím mập mạp mất thôi.

Thật ra thì cũng chẳng rãnh rỗi gì, bề ngoài thì diễn tròn vai con ngoan hiếu thảo với bàn dân thiên hạ, đêm xuống lại tụ tập bàn bạc kế sách đánh giặc. Có Trung Lâm ở đây, mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn.

Hắn ta vẫn nhận được sự tín nhiệm của vua Đông quốc, bởi vì lão già ấy vẫn chưa biết chúng tôi đã giải cứu thành công Tô Lam. Hiện tại bên trong nhà giam kia là thể thân mà chúng tôi dày công tìm kiếm và nhờ chút kỹ thuật hóa trang của tôi chỉ dạy cho Bách Lý mà trông chẳng khác gì nàng ấy. Đến khi ông ta nhận ra được cô nàng trong nhà lao kia chỉ là thế thân thì chắc có khi tức đến thổ huyết, ngỏm tại chỗ luôn ấy chứ.

Trung Lâm bảo tay sai của hắn đã sớm nghe lệnh rút khỏi hoàng cung Nam quốc. Nhưng vua Đông quốc vẫn có thông tin truyền đến đều đều. Chắc chắn ông ta đã đề phòng hắn, bắt tay với thế lực khác để moi móc mật báo.

"Trong kinh thành còn nội gián? Vậy ngươi có biết bọn chúng là người phe nào không?" Cảnh Điền hỏi."Tôi đâu tài giỏi đến mức lần ra được những điều ấy? Muốn bắt được nội gián thì chỉ có một cách! Có điều phải để An vương chịu khổ một chút rồi!" Trung Lâm tỏ vẻ bí hiểm.Ngày hôn lễ được cử hành long trọng, tất cả các nhân vật có tầm ảnh hưởng đều đến dự đông đủ. Tôi nhìn vải đỏ treo đầy đường, cổ tiệc kéo dài xa tắp, trố mắt ngạc nhiên hỏi:

"Chàng vét sạch quốc khố Nam quốc để tổ chức lễ cưới này đấy hử?""Phân nửa chỗ ấy thôi!" chàng thản nhiên đáp.Con báo này!!! Đến khi chúa thượng đòi lại thì tôi biết lấy đâu đắp vào? Liệu bán sạch cái vương phủ này thì có đủ hay không? Tôi sờ lên đồ trang sức trên người, che miệng thầm khóc: "Chao ôi! Tao chỉ được mang chúng mày lần cuối thôi!" những đồ trang sức này sắp không phải là của tôi nữa rồi.

- "Nàng tưởng thật đấy à? Chẳng lẽ vàng bạc trong phủ ta lại không đủ mà phải đi lấy trong quốc khố hay sao?



Nhiêu đây so với tài sản kiểm kê của ta thì có nhằn nhò chi?"

- "Vậy chàng là tham quan à? Lấy đâu ra nhiều tài sản đến thế?

- "Vậy chàng là tham quan à? Lấy đâu ra nhiều tài sản đến thế?"

Cảnh Điền miệng giật giật liên tục, tay xoa chán, thở dài nghĩ: Nhiều khi hắn cũng chẳng thể hiểu nỗi thê tử của mình nữa. Bảo nghèo thì sợ không có của nải trả nợ, giàu thì bị nói là tham quan? Thế như nào mới ổn thỏa???

An Hạ tò mò nhìn Đông ngó Tây, hào hứng nói:

- "Người có tiền làm lớn thật đấy! Chả bù cho cha ruột của tôi, đến cái đám cưới với vợ còn không có! Chả - có - cái - đếch - chi!"

Bách Lý nhịn xuống cơn tức giận trong lòng. Thằng nhãi con này, chỉ được cái miệng thích đá đếu người khác.

Vừa rồi về Đông quốc thu gom không ít của cải, hắn cũng muốn tổ chức hôn lễ cho Bích Mỹ. Ngặt nỗi là nàng ấy vẫn chưa chịu chấp nhận hắn.

- "Nếu con khuyên được vợ ta chịu tha thứ thì ta đây cũng sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng, đàng hoàng cho nàng ấy! Bây giờ ta đến cái chạm tay còn không được thì nói gì thành thân?!" Bách Lý bĩu môi nói.

An Hạ gật gù, cha hắn nói cũng đúng, muốn được lòng mẹ còn khó hơn lên trời.

"Xem ra cha cần phải nỗ lực nhiều hơn, cùng lắm chịu để mẹ đâm thêm một nhát nhưng lại có thêm em trai cho con, vậy thể nào cũng phải đồng ý!""Ngươi...ngươi!!! Cái thằng con trời đánh này, giống tính ai mà khó ưa thế không biết?" Bách Lý tức giận đập bàn.Bích Mỹ trông thấy chỉ thở dài, lắc đầu ngán ngẫm, mi tự xem lại mình xem nó giống tính ai??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.