Hai người chúng tôi vừa hay về đến, lại có thể đi xuyên qua lớp mây mù dày đặc kia vào đến sân.
- "Con mèo khuyết tật mất đuôi kia, mi tránh xa con trai ta ra!" tôi hét lớn.
G..gì? Gì? Con mèo khuyết tật mất đuôi? Còn không phải tại ả mà hắn mới bị mất một đuôi à? Đường đường là một yêu vương cấp cao, thế mà lại mất đề phòng, bị đâm trọng thương. Mẹ con nhà này mồm thối như nhau, hắn phải xé rách miệng bọn họ. Hắn nhìn đến Cảnh Điền, vừa hay nghĩ ra cách trả đũa mới:
"Ngươi yêu nàng ta, yêu đến trồng thảm cỏ xanh rồi à? Nàng ta có con với yêu quái mà ngươi không thấy tức giận hay sao?""Ta không nghĩ là ngài quốc sư đây ngoài việc tỏ tường chính trị ra còn lắm mồm nữa cơ đấy? Tọc mạch đến chuyện nhà người khác luôn à?" Cảnh Điền ngồi xuống ghế đá, kéo tôi ngồi lên đùi chàng, điểm nhiên hỏi."Chả qua ta thấy quan ngại thay ngài, nuôi con tu hú chắc đau khổ lắm nhỉ?""Nhưng đâu phải nó là con ruột của Quỳnh Chi?! Vậy thì ta việc gì quan tâm người đời bàn tán cho nhọc thây?"Tôi và An Hạ được trận cười sặc sụa, bình thường Cảnh Điền khá ít nói với người ngoài, một khi mở miệng thì chỉ có làm người ta á khẩu.
Trung Lâm cứng họng lần hai, cả cái gia đình này, chẳng có ai là bình thường. Khá lắm, món quà chính cần cho bọn họ xem rồi, lúc này để coi con ả đáng ghét kia còn cười được hay không.
Hắn ra hiệu cho lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3739133/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.