Sau khi hoàn thành hôn lễ, ngài Thượng thư từ biệt vội vã, lập tức lên xe ngựa ngay về Kinh thành, cũng chẳng phải chuyện gấp gì, chỉ là sợ Đoan thị lại làm loạn lên.
"Chúng ta cũng nên về nhà rồi! Sau khi các con quay về thành, trước ngày cưới hãy dọn về phủ Tướng quân cho hợp lễ nghi!" Vân thị nhắc nhở."Vâng thưa mẹ! Cha mẹ và các huynh lên đường bình an!" tô sai người chuẩn bị ít quà trả lễ đưa đến.Cảnh Điền ngồi ủ rũ một góc, lầm bầm: "Ta mới ở cạnh thê tử không bao lâu mà sắp phải chia xa mấy ngày! Thế thôi khỏi cưới lần nữa!"
- "Nói cái gì thế hử? Hôn lễ này là Chúa thượng ban chiếu, nào muốn không làm là không làm nữa?" tôi đưa ngón tay sờ lên chóp mũi cao của chàng, cười bất lực nói.
Chàng sợ tôi lại biến mất như lần trước chứ gì? thì có ai biết sẽ gặp lại lần nữa? Tôi cũng phải tính đến chuyện dự phòng chứ? Lần quay lại này chớp nhoáng, cơ thể tôi vẫn chưa ổn định, thời gian quay về chắc cũng không lâu nữa.
"Mẹ cả, con có điều này muốn nói với mẹ!" An Hạ kéo tay tôi đến một góc nhỏ, thì thầm."Con phát hiện điều gì từ tên thuộc hạ kia rồi ư?""Bản thể của hắn là một con mèo 8 đuôi!""Gì cơ? Chẳng phải trong truyền thuyết, mèo sẽ có 9 đuôi sao? Chưa phát triển hoàn toàn à?""Không phải thế ạ! Mỗi cái đuôi thể hiện cho mạng sống! Hắn đã chết một lần nên còn 8 cái đuôi thôi! Nhưng dựa trên yêu lực thì con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3739132/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.