Sau khi hỏi thăm những người trong làng, Cảnh Điềm cũng đã tìm được nhà tôi. Trước khi bước vào cổng, hắn đã chỉnh sửa tóc tai, quần áo biết bao lần.
An Hạ là bán yêu, mũi và tai cũng rất thính, nhóc vừa thấy hắn là thủ thế, cảnh giác hỏi:
- "Ngài đến đây tìm ai thế ạ?"
Cảnh Điền nhìn nhóc đánh giá, to như này chắc chắn không phải con của tôi. Đoán chắc tôi lại phát tâm từ bị nhặt được nhóc.
"Ta đến tìm Quỳnh Chi!" hắn đáp."Mẹ con đã ngủ, ngài hôm khác hãy đến!"
"Ta đến tìm Quỳnh Chi!" hắn đáp."Mẹ con đã ngủ, ngài hôm khác hãy đến!""Nhưng ta muốn gặp nàng ấy ngay bây giờ!"An Hạ tức xì khói, ai cũng không có quyền làm ảnh hưởng giấc ngủ của mẹ. Nhóc chuyển qua trạng thái bán yêu, nhe nanh múa vuốt.
"Thế mà lại là bán yêu? Nếu cháu không ngoan ngoãn, ta sẽ gọi thầy pháp đến bắt cháu đấy!" Cảnh Điền đe dọa, chỉ muốn nhóc đừng cản đường mình nữa. Nó ấm ức, chạy đi mách Bích Mỹ, nàng vừa thấy hắn là cung kính hành lễ ngay lập tức."An Hạ còn nhỏ tuổi, xin Vương gia đừng chấp nhặt!"Hắn bấy giờ mới biết nhóc An Hạ là con trai của Bích Mỹ, nhưng sao mới mấy tháng mà nó lớn nhanh thế nhỉ? Nó vẫn nhìn hắn cảnh giác lắm, hàm răng sắc nhọn cứ nhe ra. Nhưng đáng nhẽ ồn ào thế này, Quỳnh Chi phải xuất hiện mắng hắn mới phải.
Bích Mỹ dẫn hắn đứng bên ngoài cửa, hắn lặng lẽ đẩy cửa vào, tôi lúc này đã quay lưng vào vách, vẫn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3738237/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.