Chuyện sảy ra đã qua được vài ngày, tâm trạng của Bích Mỹ đã tốt hơn. Chúng tôi chẳng báo quan, cũng không muốn để dân trong làng biết, đó là cách tốt nhất đối với em.
Những ngày này, Bích Mỹ luôn có những dấu hiệu ốm nghén của thai phụ, dù quan hệ mới đây nhưng phải sau một tháng mới có dấu hiệu chứ nhỉ? Tôi cảm thấy không ổn, lén đưa em đến gặp thầy lang.
- "Chúc mừng cô nương, theo mạch tượng, ta thấy cô đã có thai được một tháng. Nhớ chú ý ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ!" hắn phán một câu xanh rờn làm hai người chúng tôi phải choáng váng đầu óc một phen. Chẳng lẽ vì thai nhi là con của cáo yêu nên phát triển nhanh hơn bình thường chăng?
Trên đường về, tôi kéo em đi mua mấy xấp vải mềm để làm quần áo cho em bé, còn thêm cả những đồ dùng cần thiết chất đầy một xe.
"Chị không giận em sao?" Bích Mỹ lý nhí hỏi."Sao ta lại phải giận em kia chứ? Từ khi em đến nhà, ta đã coi em như người thân, chuyện sảy ra như thế, chẳng ai muốn cả. Ta đau sót thay em, đương nhiên sẽ chủ động bù đắp những điều ấy! Đừng suy nghĩ linh tinh mà ảnh hưởng sức khỏe!" Dù là Hạnh hay 2 em, tôi đều yêu thương chân thành.Trúc Nhàn hay tin, hầm luôn một nồi canh gà để Bích Mỹ bồi bổ. Chúng tôi cả ngày hí hoáy trong nhà làm quần áo em bé. Đứa trẻ đoán chừng sẽ lớn rất nhanh, tôi làm mỗi bộ kích thước khác nhau.
Hôm này đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3738236/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.