Các bạn nghĩ con cáo ấy sẽ chừa tật ăn trộm à? Không, không, không! Bản tính của nó lỳ đòn sẵn, nào có dễ gì biết điều nhanh như thế. Lần này nó chơi lớn lắm, một đêm chén sạch bầy gà của tôi, còn đem quăng trước cửa nhà.
Sáng sớm tinh mơ, tôi vừa mở cửa thì bị dọa một phen khiếp vía, trên nền đất chất đầy xác mấy con gà xấu số. Vài con còn bị chó nhà hàng xóm nhai ngấu nghiến, lông bay khắp nơi.
- "Bố tiên sư cái con cáo ranh mãnh kia!!!" tôi chửi đổng lên. Hàng xóm xung quanh nghe thấy thì chạy đến hóng chuyện, chỉ chỏ bàn tán xôn xao.
Nó hóa hình nấp trong đám người, nhe hàm răng sắc nhọn cười khặc khặc, vô cùng đắc ý. Bị tôi bắt gặp, nó ngoe nguẩy, lả lướt rời đi như một kẻ chiến thắng thực thụ. Tôi thề với trời, tôi mà không bắt con cáo ấy trả giá thì tôi không phải người.
Không biết là cái con chồn kia có nhận nó làm đồ đệ trước đó hay không mà cái nết giống y như đúc. Bấy giờ tôi mới thấm nhuần đạo lý nhân quả báo ứng là gì rồi. Khốn nạn lắm thay...
- "Thiên linh linh, địa linh linh! Chồn yêu mi ở đâu?! mau mau hiện hồn!" tôi cầm 3 cây nhang đứng giữa nhà, vái lạy tứ phương tám hướng.
- "Thầy pháp thì tiểu thư không mời, lại mời yêu ma quỷ quái đến làm gì?" Trúc Nhàn tò mò huých tay Bích Mỹ thì thầm.
- "có lẽ là lấy yêu trị yêu chăng?!" Bích Mỹ đáp.
Trời lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3736859/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.