Theo như đã hẹn với Thiên Trị, chúng tôi đến tửu lâu Vạn Phúc - đây là nơi nhộn nhịp nhất trấn, tập trung đủ mọi thành phần ăn nhậu. Thân nữ nhi đến thì không hay, tôi lại giả nam, thoải mái tung tăng giữa nơi đông người.
- "Ôi, lại là hiền đệ của ta như trước rồi này!" Thiên Trị nói kháy.
Hiền đệ cái khỉ gió gì? Nói đúng hơn là hắn xem tôi thành bạn nhậu thì có. Lần nào gặp nhau mà không chè chén bí tỉ đâu kia chứ?!
Nhưng năm tháng làm người ta thay đổi thật nhiều, Thiên Trị chẳng còn vẻ lấc cấc, giảo hoạt như trước nữa, thay vào đấy là chút trầm ổn trưởng thành. Tôi cũng cả nể vài phần, đơn giản là sau này còn dựa nào mối quan hệ này mà kiếm trác chút đỉnh.
Tôi kể về chuyện của Hữu Thành, về tình hình biếm loạn ở hoàng cung khi ấy. Đương nhiên tôi biết là cái nào nên kể và không.
- "Hữu Chính đã cưới thêm thiếp chưa ấy nhỉ?" hắn hỏi bâng quơ.
- "Ô kìa? Hai người không thư từ qua lại hay sao mà còn hỏi tôi thế?" tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Thiện Trị ngượng ngùng gãi đầu, ậm ờ bảo:
- “Thì từ lần hắn lấy vợ, ta được lệnh đến đây nhận chức, cũng có gửi vài lá thư hỏi thăm nhưng mãi chưa nhận được phản hồi!”
Tôi gác một chân lên ghế, chống cằm suy nghĩ. Hoa Nguyệt tuy chua ngoa, đanh đá thật đấy, nhưng tôi biết nàng ta không quản việc thư từ ấy làm gì. Chỉ có đáp án duy nhất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3736858/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.