Trời mây ngả ánh vàng của hoàng hôn, tôi vẫn đang còn trên giường tủ chăn kín mít, ngồi co ro một góc.
Thảm sát 20 người kia vẫn làm tôi ám ảnh, cả ngày không thể nuốt một thứ gì vào bụng, cứ nghỉ đến cảnh máu me ấy là dạ dày tôi lại cuộn ngược lên.
- "Quỳnh Chi, cả ngày nay nàng đã không ăn gì rồi! Không cảm thấy đói sao?"
Cảnh Điền đem một bát cháo thịt đặt lên bàn, khói tỏa nghi ngút. Tôi quay đầu vào vách tường, miệng niệm thần chú: - "Không nhìn thấy gì, không ngửi thấy gì cả!"
- "Chuyện ban sáng làm nàng ám ảnh à? Cứ quay mặt đi mãi thế?" hắn xoay người tôi lại, bắt phải nhìn thẳng.
Tôi vừa nhìn thấy hắn là cảnh tượng ấy lại hiện lên, hình ảnh trong đầu tôi chỉ toàn màu đỏ như máu, cố chấp nhắm tịt mắt lại.
- "Mà sao dạo này anh hay đến vào lúc trời còn sáng thế? Không sợ Thái phi phát hiện à?"
- "Ta công khai thương nàng thì việc gì phải sợ?!"
- "Lại bị điên rồi, còn điên nặng hơn những lần trước nữa! Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không...
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã chặn họng tôi bằng một nụ hôn, xong lại cười rất vui vẻ đáp:
- "Ừ, cứ cho ta là kẻ điên đi!! Một khi nổi điên thật sự thì không chắc sẽ làm gì tiếp theo đâu!"
Tôi giơ chân đá hắn ngã lăn quay, hung dữ chống nạnh, chỉ thẳng mặt nói:
- "Thế thì tôi là Cọp dữ đấy, ngài liệu hồn!..."
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3732664/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.