Trong đêm tối, lửa cháy khắp nơi, xác chết chồng chất, dân chúng kêu than ai oán. Nhà cửa, đồ đạc ngổn ngang, vài nơi bị thiêu rụi gần như cả một thôn.
[Thành Vĩnh Hóa]
Hai bên vẫn đối đầu quyết liệt, quân ta nhờ việc phóng tên lửa đốt địch mới đuổi được phân nửa tháo chạy về cửa biên Đông quốc, chúng chạy tán loạn nên lần nữa rơi vào bẫy của ta, thương vong vô số.
Trương lão tướng quân không may bị thương ở chân, được khiêng đến chỗ an toàn, toàn quân vào thế nước sôi lửa bỏng, may có Cảnh Duẫn kịp thời đến cứu nguy, ngăn chặn chúng tràn vào thành giết hại bách tính.
Đào Duy vẫn chưa nhận ra được rủi ro, đánh đến là hăng say, Hữu Thành cũng ra tay chống trả quyết liệt, thương tích đã đầy người.
- "Chỉ với sức ngươi mà đòi giao đấu với ta? Đúng là mơ tưởng hão huyền! Tự biết mà buông vũ khí đầu hàng đi!"
Hữu Thành nghe vậy thì tức lắm nhưng cũng phải nhịn xuống. Trận này ta chết, ngươi sống, còn không thì cả 2 cùng ngã chứ không bao giờ chịu khuất phục. Đương lúc Đào Duy đang còn tự mãn, hắn nhanh trí rút trong ngực ra gói bột ớt, hất lên mặt hắn ta.
- "Ngươi bẩn tính thật đấy!" Đào Duy bị dính bột ớt, lùi về sau, ôm mặt đau đớn.
- "Trên chiến trường, kẻ nào ngu thì kẻ đó chết sớm! Làm gì có kiểu quân tử ở đây? Cái này gọi là "Túc trí đa mưu" hiểu chưa hả?" Thành cười khẩy, nhanh tay cầm kiếm đâm đến, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3731036/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.