Trong điện thái phi, Tịnh Yên dựa vào chân lệnh bà, khóc lóc kể lể mọi việc sảy ra mấy ngày trước.
- "Ả ta vậy mà còn sống, con đã nhìn tận mắt hay chưa?" thái phi hỏi.
- "Dạ bẩm, chính chàng đã nói với con như thế! Vương gia từ trước giờ đâu hề biết nói dối! Xin mẫu phi hãy giúp con..."
Thái phi thở dài một hơi, đưa tay xoa huyệt thái dương nói:
- "Cảnh Điền làm như thế cũng hơi quá đáng nhưng những bức tranh ấy là giới hạn cuối cùng của nó, đến ta cũng không thể động vào, vậy mà bị con xé thành trăm mảnh. Chuyện này quả thật làm ta rất khó xử!"
- "Từ ngày hôm ấy, chàng không hề nhìn con lấy một lần! Phải làm thế nào bây giờ đây ạ?!" nàng ta lo lắng vò vạt áo hỏi.
Thái phi cầm chuỗi tràng hạt đứng dậy đứng cạnh cửa sổ, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:
- "Ta đã cho người theo dõi mỗi cử chỉ của nó, nếu phát hiện ra tung tích nàng ta, sẽ lập tức sai người báo cho con hay! Đến lúc đó, tùy con xử lý..."
Tịnh Yên vui mừng khấu tạ rồi lặng lẽ rời đi, riêng thái phi lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, ít ra Hoa Nguyệt công chúa không còn phải mang tội danh giết người nữa. Mấy năm qua như thế là đã đủ lắm rồi!
Đêm xuống, tôi gài cửa nẻo cẩn thận, lên giường đắp chăn đi ngủ. Nằm thiếp đi một lúc, chợt sấm lớn vang trời, mưa bắt đầu nặng hạt, lắng tai nghe trong ấy có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3727851/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.