Sau một tuần về quê, Hạnh đã quay trở lại, tay em xách đầu những túi lớn nhỏ cùng vài con gà. Tôi hớn hở nhận lấy, bên trong là rau cải xanh, rau muống nhà em trồng được, còn có bí đỏ và một ít hạt giống, phía dưới làn còn có 2 vò rượu, tôi hỏi thì em bảo là Ngọc Hà đã ủ từ trước, gửi em đem lên.
Em kể rất nhiều về cuộc sống của mọi người trong phủ. Tôi nhớ họ quá, những khoảng thời gian tuyệt vời ấy...
Hôm nay tôi nghe được tin mọi người truyền tai nhau rằng Công chúa đã hoài thai được 1 tháng, phò mã rất chiều chuộng nàng. Tôi thấy trong lòng mình cảm xúc lẩn lộn, từ ngày họ lên kinh, tôi không giám đến thăm. Sợ Hữu Chính còn tình cảm với tôi mà tìm đến nhà, để Công chúa phát hiện, chị em tôi chắc chắn sẽ không thể ở lại được nữa.
Kinh thành đất chật người đông, muốn sống yên ổn cũng không dễ dàng gì.
[ Phủ Phó đô ngự sử]
Hoa Nguyệt khoác một lớp áo dày, lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Hữu Chính.
Từ ngày lên kinh, hai người họ đã không còn ngủ chung một phòng nữa, Hữu Chính đã hoàn toàn bỏ mặc nàng ta, chẳng mảy may việc trong phủ.
Hắn làm gì cũng trong âm thầm, giống như bản thân đã muốn hoàn toàn tàng hình.
Dân chúng bàn tán bọn họ là đôi phu thê hạnh phúc nhất, nhà nhà phải nể phục mà noi theo. Nhưng nằm trong chăn mới biết chăn có rận, mọi thứ họ thấy đều là lớp vỏ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3727852/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.