Thấy Cảnh Điền đóng cửa đi ra, tôi vội vàng nép vào trong tán lá.
- "Ai?" hắn nghe thấy tiếng sột soạt, rút kiếm quát lớn.
Tôi thấy thế thì không dám di chuyển nữa, im lặng quan sát. Hắn tiến tới dưới chân tường, đôi mắt sắc lạnh ngước lên. Thế là toang, không trốn được nữa rồi, tôi cảnh giác lùi ra sau.
- "Quỳnh Chi?! Sao nàng lại ở trên đây? Mau trèo xuống, cẩn thận kẻo ngã, đợi ta một chút!" hắn ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Sau ấy Cảnh Điền vội vàng chạy ra khỏi phủ, đến dưới gốc cây, kiếm đã được vứt cho tên lính gác cổng. Hắn lo lắng mở rộng cánh tay, nói với lên:
- "Nhảy xuống đây, ta đỡ nàng!"
Tôi vẫn còn ám ảnh lắm, sợ hãi nói:
- "Ngài đứng yên đấy, để tôi tự xuống!"
Tôi loay hoay tìm chỗ trèo xuống, cả người run rẫy, tim đập mạnh liên hồi. Ngã thì cũng sợ nhưng tôi sợ hắn hơn, đây là tự đưa mình vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trời mưa làm cây phủ đầy trêu xanh, tôi trượt tay đập cằm vào cành cứng gồ ghề, da bị xước, máu chảy ra. Tôi đau mà ứa nước mắt, đành bất lực để mặc hắn đỡ tôi xuống. Cái cằm sưng lên đau nhói, tôi không mở miệng được bèn khóc rống lên.
Cảnh Điền thấy tôi khóc tội nghiệp như vậy thì vội vàng kéo vạt áo lên lau nước mắt cho tôi, một tay khác nâng cằm kiểm tra.
- "Cửa chính không vào, lại trèo lên cây làm gì để bị ra nông nỗi như này?" hắn đau lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3727850/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.