Cách nhau một nắm tay cầm, năm phân dày gỗ.
Chỉ thế thôi mà,
Như cách nhau cửa sinh ly, cách nhau sự sợ hãi bởi hai từ " mãi mãi" nếu chẳng thể nào gặp lại được nữa.
Người ta vốn dĩ không nhận ra thứ quý giá nhất đời mình, cho đến khi mất đi rồi.
Cứ ngỡ là tiền bạc, cứ ngỡ là danh vọng và địa vị, cứ ngỡ là một kẻ thừa kế cơ nghiệp Trịnh Gia.
Ấy, mới là quý.
Ta sai rồi.
Ta nắm trong tay Trịnh Gia, trở thành một trong những kẻ mạnh nhất Nam Đảo này, thì thế nào?! Sự cô đơn và nghi ngờ nhiều đến nỗi mỗi một miếng ăn đưa lên miệng đều nghĩ liệu có độc hay không?
Và, ngày hôm nay hay cả ngày mai, có bao nhiêu kẻ vì tiền tài địa vị này mà giết chết ta?.
Có những thứ mà chỉ những kẻ sinh ra trong đúng số phận đó, trải qua rồi mới có thể hiểu hết được.
Trịnh Kỳ tựa vầng trán kia lên thành cửa. Một ngày một đêm. Bên trong ấy chỉ có sự im lặng.
Càng tĩnh mịch, lại càng dày xéo.
Lục Xám, ngươi.... Thế nào rồi?!
Hai vết đạn xuyên tim.
Đời này, ta làm sao quên?!. Cũng không nên quên đi. Ngươi, là vì ta.
Đôi mắt khẽ khép lại, sự chua xót dâng lên thành vành ửng đỏ.
Ba mươi lăm năm.
Kẻ chết dưới bàn tay ta không ít. Nhưng kẻ phải trả giá cuối cùng lại là ngươi.
Nực cười sao?!
Khóe môi chua xót câu lên.
Nhớ lại từng giờ từng phút trước đây, ngươi bên ta, cầu sủng từ ta.
- -------
Một buổi sáng nào, nó cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cach-cau-sung/202801/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.