Những giờ phút cuối cùng đếm đủ bảy ngày bảy đêm.
Mái tóc đen nhánh một phần ba đã đổi màu thành bạc.
Tu vi hơn bốn trăm năm bị rút cạn trong một tuần, khí tụ đất trời trên trần gian lại quá loãng, chiếc đuôi mèo đen dài thò ra,tai trên đầu cũng đã không kìm giữ được, đôi tay có phần run rẩy, vậy nhưng từng đợt khí xanh thẳm vẫn không ngừng bao bọc quanh thân Lục Xám, không một giờ khắc nào ngơi nghỉ.
Lục Xám mơ màng,
Nó cảm giác như mình vừa ngủ qua mấy trăm năm, trôi trên mây, ngã xuống nước, dặt dìu dạt vào ven bờ, đủ những thứ đan xen chồng chất, vết máu, lỗ thủng trên ngực nó, mọi thứ đều mơ hồ rồi tan biến, vậy nhưng lẫn trong đống hỗn tạp ấy, nó vẫn còn nhớ như in gương mặt của một người: Trịnh Kỳ.
Sáu trăm năm nó sống trong nụ cười bụm miệng của Xuân Đảo.
Vì nó ngốc, vì nó chân thành, vì nó dệt những sợi lông ấm áp thành đệm bọc, thế nên,
Chưa có ai nỡ giận nó, vậy mà Trịnh Kỳ kia lúc nào cũng giận nó cả!
Chưa có ai mắng nó nhiều câu, vậy mà Trịnh Kỳ kia lúc nào cũng mắng nó cả!
Nhưng, nó biết bí mật của hắn nha!
Hắn thực ra, không đáng ghét như vậy đâu,
Trịnh Kỳ kia không thích ăn rau. Nó nghe nhà bếp nói thế!. Nói mà nói hai ba bốn lần lận, nên nó nhớ.
Thế mà từ khi nó bám chặt không buông, mỗi bữa ăn kia đều có thật nhiều rau xanh.Còn có cả nước ép cà rốt tươi thật tươi!
Như vậy... như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cach-cau-sung/1308740/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.