Nhân gian không giống với Xuân Đảo,
Nơi này khí tụ của đất trời vốn ít ỏi, việc truyền đi linh lực cực kỳ hao tổn đến tu vi, vì thế, Hắc Miêu tính toán thời gian liền chọn việc chữa thương cho Nhất Dương trước, đợi đến khi bắt đúng được điểm giao giữa ngày và đêm, lúc mà linh lực có khả năng tụ hợp mạnh nhất để khởi phát hồi tử đan mới vận truyền linh khí cho Lục Xám.
Trên giường, Lục Xám được đặt ngồi song song mặt đối mặt với Hắc Miêu,
Khi những ánh nắng ban sơ đầu tiên rơi xuống Nam Đảo, cũng chính là khi luồng khí xanh cuộn lên từ đôi tay Hắc Miêu cuốn quanh lấy thân hình kia. Sự mờ ảo dung nhập của đất trời, khí huyết tương thông không ngừng truyền đến, những vết thương trên da thịt dần lành lại,
Tu vi Lục Xám quá kém, linh lực cạn kiệt.
Ngay chính khi Hắc Miêu bước chân rời xuống cánh cổng cầu vồng kia, cũng đã là biết bản thân sẽ phải trả giá thế nào.
Khởi phát hồi tử đan, mất đi ba hay thậm chí là năm trăm năm linh lực không nói, bản thể thương tổn, tu vi hao mòn,
Nhưng tình thân chính là thứ máu huyết không gì so sánh được.
Lục Xám mông lung như một chiếc hồ không đáy, hấp thu liên tiếp những đợt khí xanh thẳm bung ra,
Hắc Miêu mái tóc đen mượt, từng sợi bắt đầu chuyển thành màu trắng.
Lục Xám, em trai ta.
Kẻ càng ngốc nghếch, lại càng nhận được nhiều thương yêu.
Nhìn những vết thương trải dài trên cơ thể trần trụi kia, Hắc Miêu ta sao không đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cach-cau-sung/202800/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.