Hắc Miêu đuổi Trịnh Kỳ ra ngoài ngay tức khắc.
Trịnh Kỳ nhìn Nhất Dương, có chút không đành lòng. Thế nhưng lại cũng không sao đành lòng kẻ đang nằm lịm trên giường kia.
Nhất Dương quá đỗi hiểu rõ, lại thấy trong ngực thêm đau với xót.
Tên Hắc Miêu này, nói, đâu phải sai?!
Nếu như Lục Xám chết đi thực sự, chính bản thân mình còn sống đều là mang nợ trên hai vai, một nợ ân cứu mạng, một nợ ân thu dưỡng.
Nhất Dương hướng bóng lưng Trịnh Kỳ, rành rọt từng chữ:
- Anh Kỳ. Nhất Dương là người Trịnh Gia, vì Trịnh Gia là điều không có gì hối tiếc.
Trịnh Kỳ siết chặt nắm tay, bước chân dừng trước cửa phòng.
- Ủy khuất ngươi.
Cánh cửa vừa đóng. Hắc Miêu nhẩm tính thời gian, liền hướng Nhất Dương như lệnh:
- Ngươi, mau cởi đồ.
Nhất Dương đầu ngón tay khẽ run, nhưng vẫn không hề ngừng lại, cởi ra từng nút áo sơ mi.
Hắc Miêu đôi mắt xanh thẳm dán lên từng phân da thịt lộ dần,
Từ mảnh xương quai xanh vẽ lên mặt hồ sâu dưới cổ, dời đến hai núm vú nhỏ hồng ngọt nửa che nửa đậy dưới ngón tay thon dài đang tách từng vạt cúc kia,
Hàng cúc mở xong rồi, vai áo trượt qua, đầu vai thon tròn đầy đặn nổi lên theo động tác thoát khỏi, không một chút yếu đuối, lại cũng không vì thế mà mất đi sự hấp dẫn điên cuồng,
Chiếc áo rơi xuống đất, cơ bắp suôn theo cánh tay ôm thành từng đường chuột nhỏ mê người, ngón tay lướt xuống, nơi đường rốn lông mao mảnh kéo thành một dải ẩn khuất dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cach-cau-sung/202799/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.