Chủ nhật, Kỷ Nguyên ngồi xe buýt đi tìm Lý Mậu.
Trên đường chạy qua một đoạn đường chân núi quanh co, cây hoa ánh lên cửa kính xe.
Gần một chút là hồ và bờ, cây thủy sam xanh biếc bóng bẫy tại bờ hồ, xa một chút là núi non và gò đất, phản chiếu ảnh ngược trên mặt hồ.
Phong cảnh ngẫu nhiên khiến người ta có cảm giác có hy vọng.
Xe từ từ xuống dốc, lướt qua học viện nghệ thuật mặt tường nâu đỏ, lần nữa trở về phố phường ồn ào.
Kỷ Nguyên tới trạm xuống xe, đi được một đoạn thì tới chỗ hẹn, Lý Mậu đang đợi cô.
Lý Mậu cười mỉm, nói: “Từ xa nhìn thấy một bảo bối vừa mắt, tưởng là của nhà ai, hóa ra đã là của nhà anh từ lâu rồi.”
Cô nhoẻn miệng cười, hỏi: “Anh không phải bàn chuyện nghiêm túc sao? Bàn xong sớm thế à?”
Lý Mậu nói: “Phòng đấu giá vẫn còn bàn, anh đi trước.”
Kỷ Nguyên không hiểu.
Anh nói: “Hôm nay có rất nhiều đồng nghiệp đến đây, đã uống trà còn thưởng thức. Chuyện tàng phẩm đều tốt, chỉ có tấm thiếp quý báu nhất kia, nhìn ngang nhìn dọc, cứ thấy có vài chỗ không vừa mắt.”
Kỷ Nguyên hỏi: “Anh không yên tâm ư?”
Lý Mậu nói: “Để an toàn, vẫn là hủy bỏ kế hoạch.”
Cô nhìn anh, anh cũng là một tên ngốc.
Cho dù là đồ dỏm, có thể làm bộ như không biết, lấy ủy thác, có mánh lới, có đầu tư, vấn đề phòng đấu giá đều có thể giải quyết.
Nhưng loại chuyện thế này xảy ra, danh dự sẽ bị phá hủy.
Kỷ Nguyên mỉm cười, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/295960/chuong-42.html