"Vì sao ta cảm thấy ta không muốn biết Đàm cô nương sau từ ”nhưng mà” muốn tiếp nói cái gì?" Hắn trầm tĩnh lại, nhìn đến con ngươi đang tràn đầy lo lắng cùng lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, khóe môi cũng không tự giác gợi lên một chút ôn nhu.
"Doãn trang chủ xác định thật không muốn biết?" Nàng nghiêng đầu, bướng bỉnh cười nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn ôn nhu, trái tim bỗng dưng bình “bịch bình” đập nhanh hơn.
"Tuyệt không muốn." Doãn Thức Câu nhịn không được cười khẽ.
Oa! Đàm Chiêu Quân trong lòng hô nhỏ, sững sờ trừng mắt nhìn hắn. Thì ra hắn khi cười rộ lên là bộ dáng này nha!
Xoắn lấy vạt áo, nàng ngơ ngác nghĩ, trái tim làm chi đập nhanh như vậy? Nhưng là... lại cảm thấy rất vui vẻ.
Nguy rồi, mình bị làm sao vậy?
"Như thế nào?" Doãn Thức Câu phát hiện bị nàng nhìn chăm chú một cái chớp mắt cũng không có, không được tự nhiên ngưng cười.
"Doãn trang chủ cười rộ lên thật là đẹp mắt." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu diếm, nghĩ rằng hắn nhất định sẽ lại càng không được tự nhiên.
Quả nhiên.
"Chớ nói bậy!" Hắn quay mặt qua hướng khác, giọng điệu như muốn trách mắng.
Không ngoài ý muốn, khuôn mặt kia hiện lên tầng đỏ tươi lại bị nàng nhìn thấy.
"Ha ha... " Nàng lại nhịn không được cười ra tiếng.
Sau đó, Đàm Chiêu Quân trở nên thực thích đến Hạnh viện, chỉ có điều đều luôn tìm được chút lý do hợp lý.
"Công việc của ngươi thiệt nhiều, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-quan-san-chong/2230877/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.