Editor: Sn
Mùa xuân ở Sam Thành rất ngắn ngủi, tháng tư là thời điểm mà mùa xuân rực rỡ nhất.
Cửa sổ lớn trong phòng ngủ được trải một tấm đệm mềm mại, hai bên đặt hai chiếc gối vuông, rèm cửa kéo một nửa, che đi một nửa ánh xuân rực rỡ.
Chiêu Phàm nằm nghiêng trên đệm, ôm một chiếc gối, phần thân trên nằm trong bóng râm của rèm cửa, phần bắp chân và bàn chân trần lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, trắng muốt như ngọc.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng cotton màu xám nhạt, bộ đồ ngủ rất mỏng, cúc áo không cài đến cúc trên cùng, ngực phập phồng đều đặn theo hơi thở.
Cửa khép hờ, Nghiêm Khiếu im lặng đi đến cửa, nhìn vào bên trong, rồi quay lại phòng khách, nhìn vào những lọ thuốc trên bàn trà.
Tất cả những viên thuốc này đều là của Chiêu Phàm.
Ngày hôm đó tại trung tâm hồi phục, Chiêu Phàm nhìn anh chằm chằm, như không hiểu anh đang nói gì. Anh kiên nhẫn chờ đợi, Chiêu Phàm lại cúi đầu, bồn chồn nắm chặt ngón tay.
Hai ngày sau, anh mới biết từ bác sĩ Chúc rằng Chiêu Phàm trong lòng muốn đi theo anh, nhưng lại có một số lo lắng không thể nói ra.
Anh một lần nữa tìm đến Chiêu Phàm, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Anh đã mua một căn nhà ở Sam Thành, diện tích không lớn, nhưng phòng tắm có bồn tắm em muốn, phòng hướng về mặt trời, em sẽ thích. Ba năm nay anh không ngừng viết, thu nhập ổn định, thời gian hoàn toàn có thể tự do sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3490383/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.