Trên toàn bộ trang web văn học "Phong Quy", khu vực náo nhiệt nhất phải kể đến khu bình luận của "Nhan Khiếu". Nhưng bản thân Nghiêm Khiếu đã không còn thói quen xem bình luận từ lâu. Thứ nhất, bình luận quá nhiều, không có thời gian để xem. Thứ hai, một số bình luận hoàn toàn vô lý, xem chỉ thêm buồn bực. Một số bình luận khác lại chỉ toàn lời khen ngợi sáo rỗng, mà anh cũng không còn là tác giả mới cần tiếp thêm động lực từ bình luận. Những bình luận thực sự ý nghĩa sẽ được Tiểu Tùng ghim hoặc được độc giả bình chọn lên đầu trang. Thi thoảng rảnh rỗi, anh cũng sẽ xem qua những bình luận chất lượng này.
Viết xong chương tiếp theo của nửa tháng sau, cài đặt thời gian tự động gửi bản thảo, anh đang định đặt máy tính sang một bên, bỗng thấy góc dưới bên phải QQ nhấp nháy.
Tiểu Tùng nói: "Nhanh xem bình luận! 'Fan cứng' của anh quay lại nạp tiền cho anh rồi kìa!"
Anh nhất thời không nhớ ra "fan cứng" nào, đi vào khu bình luận quét một lượt, đột nhiên nhìn thấy một tên người dùng quen thuộc, đã lâu không gặp —— "Phàm Phàm 1111".
Tiểu Tùng gõ phím lạch cạch: "Nhìn thấy chưa? Có rất nhiều người đang vây xem trong phần bình luận. Người đó đã bao lâu không xuất hiện rồi nhỉ? Tôi còn tưởng người ta 'thoát fan' rồi, không ngờ lại quay lại! Này Khiếu, cậu còn nhớ người ta không đó? Khi cậu mới là người mới, người này thường xuyên khen thưởng cho cậu, ai mắng cậu, đối phương sẽ cãi nhau với họ, hai người còn thường xuyên tương tác với nhau!"
Nghiêm Khiếu nhìn vào danh sách khen thưởng, chống cằm bằng một tay.
—— Người dùng "Phàm Phàm 1111" tặng bạn 100 nhân dân tệ, thông tin đính kèm: Không có.
Khu vực bình luận đã trở thành một buổi tiệc trà. Một số "fan cứng" theo dõi "Nhanh Khiếu" từ cuốn sách đầu tiên đã hăng hái chia sẻ với "fan mới" về "Chiêu Phàm 1111" - người đã lâu không xuất hiện.
Có người nói "Khiếu Thần" có tình cảm đặc biệt với "Chiêu Phàm 1111". Khi xưa, dù đại gia donate hàng trăm nghìn tệ, "Khiếu Thần" cũng không để ý, nhưng chỉ cần "Chiêu Phàm 1111" donate một tệ, "Khiếu Thần" sẽ vội vã chạy đến cảm ơn. Cũng có người nói "Chiêu Phàm 1111" và "Khiếu Thần" là bạn cũ. Khi "Khiếu Thần" còn là một tác giả vô danh trên các trang web nhỏ, "Chiêu Phàm 1111" đã âm thầm ủng hộ. "Khiếu Thần" nên biết ơn "Chiêu Phàm 1111" là điều đương nhiên.
Với trí tưởng tượng phong phú, các độc giả trẻ tuổi nhanh chóng nhận ra bí mật —— "Chiêu Phàm 1111" và "Thần cười" có phải là một cặp?
Nghiêm Khiếu nhắm mắt, bình tĩnh một lúc, rồi đi về phía phòng ngủ của Chiêu Phàm.
Bên trong không có tiếng động gì, nhưng lúc này đã là 5 giờ chiều, Chiêu Phàm hẳn sẽ không ngủ, huống hồ là bản ghi chép khen thưởng xuất hiện cách đây nửa giờ.
Nghiêm Khiếu gõ cửa, "Anh có thể vào không?"
Có tiếng gì đó rơi xuống đất từ bên trong, Nghiêm Khiếu nhíu mày, không đợi Chiêu Phàm trả lời, liền đẩy cửa ra.
Chiêu Phàm đang ngồi trên bệ cửa sổ lớn, khom lưng, một tay ôm máy tính bảng, một tay thò xuống, muốn nhặt chai coca cola vô tình bị hất đổ.
Vì đã vặn nắp, coca cola không chảy ra ngoài.
Thấy Nghiêm Khiếu bước vào, Chiêu Phàm ôm chặt lấy chiếc máy tính bảng, "Em, em muốn xuống dưới mở cửa cho anh."
Nghiêm Khiếu tiến đến, đứng bên khung cửa sổ lớn nhìn cậu.
Đã sang đầu mùa hè, mặt trời lặn muộn hơn, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, như bao lấy Chiêu Phàm.
Nghiêm Khiếu lấy một chiếc gối từ khung cửa sổ lớn, ngồi xuống đất.
Chiêu Phàm không đi dép, khẽ rụt đôi chân trần vào trong.
Nghiêm Khiếu ôn tồn hỏi: "Đang đọc tiểu thuyết của anh sao?"
Chiêu Phàm mở to mắt, đặt máy tính bảng xuống, cầm lấy Coca Cola lên uống một ngụm.
"Anh thấy tiền khen thưởng của em rồi." Nghiêm Khiếu cười nói: "Một trăm tệ, tối nay chúng ta có thể ăn ngon một bữa rồi."
Chiêu Phàm khẽ nhếch môi, "Viết hay lắm."
"Cảm ơn." Nghiêm Khiếu lại hỏi: "Em bắt đầu xem từ lúc nào?"
Chiêu Phàm tính toán: "Một tuần."
"Anh viết về một anh hùng chống ma tuý." Nghiêm Khiếu nhẹ giọng nói: "Đây là cuốn sách được yêu thích nhất của anh cho đến nay."
"Ừm." Chiêu Phàm mím môi, hàng mi cong cong, trong con ngươi phản chiếu một bóng sáng dịu dàng.
"Em đã đoán ra nhân vật chính là ai chưa?" Nghiêm Khiếu hỏi.
Chiêu Phàm khựng lại, "Đoán ra rồi."
"Xin lỗi, lần này anh lại không hỏi ý kiến của em trước rồi." Nghiêm Khiếu nắm lấy ngón tay của Chiêu Phàm, nhẹ nhàng lắc lư, "Em đến nơi nguy hiểm như vậy, anh chỉ có thể dùng cách này để nhớ em, cầu nguyện cho em bình an."
"Em hiểu mà." Chiêu Phàm nói: "Em đã đọc câu nói anh viết trong phần giới thiệu rồi."
Nghiêm Khiếu nắm tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên, rồi nói: "Đã viết được vài triệu chữ rồi, em đã về, anh sẽ sớm hoàn thành nó."
Chiêu Phàm rút tay lại, "Vậy là sắp hoàn thành rồi sao?"
Nghiêm Khiếu cười, "Chưa xem đủ sao?"
Chiêu Phàm mân mê ngón tay, tai hơi đỏ, "Ừm."
"Vậy thì viết thêm một trận nữa." Nghiêm Khiếu nói.
Mắt Chiêu Phàm sáng lên, "Vậy em sẽ tiếp tục khen thưởng."
Nghiêm Khiếu đứng dậy, cùng anh ngồi trên bệ cửa sổ lớn, "Đọc đến chương nào rồi?"
Chiêu Phàm bật sáng màn hình máy tính bảng, "Chương ba trăm lẻ hai."
"Vậy còn sớm, còn nhiều chương lắm."
"Lần đầu tiên đọc truyện trên máy tính bảng." Chiêu Phàm gần đây luôn cố gắng nói nhiều hơn, "Tiện hơn so với dùng máy tính."
Nghiêm Khiếu cầm lấy chiếc máy tính bảng, bùi ngùi trong lòng.
Thời gian sáu năm đủ để thay đổi nhiều thứ. Sáu năm trước, cậu chỉ có thể đọc tiểu thuyết mạng trên máy tính, nhưng giờ đây các trang web văn học đều đã phát triển ứng dụng riêng, cho phép người dùng đọc truyện trên điện thoại và máy tính bảng, tiện lợi hơn rất nhiều.
Thời gian sáu năm cũng khiến những người từng ngày sát cánh bên nhau giờ đây mỗi người một nơi, như những người bạn cùng lớp hay cùng phòng ký túc xá hay trốn học cùng cậu. Anh thậm chí đã không nhớ nổi người bạn cùng phòng của Chiêu Phàm, rất nhiệt tình lại hay tự xưng là "baba" tên gì.
May mắn thay, anh vẫn còn bên Chiêu Phàm.
Mà "tình yêu sét đánh" của anh cũng không hề phai nhạt theo thời gian, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, tựa như dòng nước êm đềm chảy mãi, như ngọn lửa bùng cháy rực rỡ.
"Em suýt quên mất tên đăng nhập." Chiêu Phàm lại nói: "Phải thử mấy lần mới đăng nhập được."
"Tên người dùng của cậu không phải chỉ là các cách kết hợp của chữ "Phàm" thôi sao?" Nghiêm Khiếu nói.
"Ừm, nhưng lúc đầu em viết thành "Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm", không đăng nhập được, sau đó mới nhớ ra, đó là tên người dùng trước đây của em trong "Thiết Hán Tình"."
Nghiêm Khiếu cảm thấy tim mình nóng lên, tên người dùng gồm tám chữ "Phàm" này thực sự là một ký ức không thể phai mờ của anh.
Chiêu Phàm tâm trạng vui vẻ, cố gắng mở lời: "Chúng ta còn từng mâu thuẫn trong 'Thiết Hán Tình', là 'Cuồng Nhất Khiếu', còn em lén gọi anh là 'Học sinh tiểu học'."
Nghiêm Khiếu nói: "Em còn gọi anh là 'Học sinh tiểu học' ngay trước mặt anh."
Chiêu Phàm khẽ cười: "Đúng rồi, chắc chắn anh cũng đặt biệt danh cho em."
Nghiêm Khiếu nhướng mày, nghĩ đến hai chữ từ khiếm nhã kia.
Nghiêm Khiếu ấn vào ngực mình, "Anh nói, em đừng giận."
"Sao em có thể giận được?"
"Lúc đó anh gọi em là... " Nghiêm Khiếu hắng giọng, "Jiba*."
Tám chữ Phàm, gọi tắt là "Phàm tám" (凡八) , bỏ cái nét ở giữa đi thì còn là (几八) "jiba". (JJ ó, cái đó ó)
Chiêu Phàm nở nụ cười rạng rỡ nhất kể từ khi trở về Sam Thành, "Cái gì, Ji...ba gì?"
Nghiêm Khiếu cúi đầu, "Jiba."
Ánh nắng bình yên phủ lên hai người. Chốc lát, vầng hào quang trên vai Chiêu Phàm bắt đầu rung động, Nghiêm Khiếu ngước mắt nhìn cậu, thấy cậu đang cười.
"Tại sao gọi là 'Jiba' hử?" Chiêu Phàm hỏi.
"Chữ 'Phàm' thiếu một nét, thành ra là không..." Nghiêm Khiếu nói rồi tự cười, "Không có 'cậu em nhỏ'. Lúc đó không phải anh với em như nước với lửa sao, nên là, là hơi quá đáng.
"Quả thực quá đáng." Chiêu Phàm suy nghĩ một lát, "Nếu lúc đó mà em biết, có lẽ sẽ đánh anh."
"Bây giờ em cũng có thể đánh anh."
"Cảnh sát nhân dân không đánh người dân."
Mặc dù biết rằng sự vui vẻ của Chiêu Phàm có phần diễn xuất, nhưng Nghiêm Khiếu vẫn vui vẻ, "Thực ra anh chỉ nói vài lần, sau đó đổi rồi."
Vào giữa tháng sáu, Nghiêm Khiếu đưa Chiêu Phàm đến Trung tâm phục hồi chức năng A của Bộ Công an để kiểm tra định kỳ. Kết quả cho thấy tình trạng của Chiêu Phàm đang dần cải thiện. Bác sĩ Chúc đã trò chuyện riêng với Nghiêm Khiếu. Nghiêm Khiếu muốn Chiêu Phàm ngừng uống thuốc vì "thuốc nào cũng có ba phần độc". Mặc dù Chiêu Phàm không bao giờ phàn nàn, nhưng có thể thấy rằng Chiêu Phàm luôn chịu ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bác sĩ Chúc đã lập lại một danh sách thuốc mới và dặn dò: "Chiêu Phàm hiện nay có thể giảm lượng thuốc, nhưng mọi việc cần phải thực hiện một cách từ từ, đột ngột ngừng thuốc không tốt cho cậu ấy."
Nghiêm Khiếu không phải là người không biết điều, sau khi lấy thuốc, anh cùng Chiêu Phàm đi chơi ở thủ đô hai ngày rồi trở về Tô Thành.
Trước đây, bác sĩ Chúc khuyên Chiêu Phàm nên đi bơi ba đến bốn lần mỗi tuần, Lâm Hạo Thành cũng nói hồi nhỏ Chiêu Phàm khi điều trị cũng thường xuyên đi bơi, Nghiêm Khiếu đã đăng ký thẻ bơi ở phòng tập thể dục gần nhà, nhưng Chiêu Phàm lại nhiều lần thoái thác.
Điều này không bình thường.
Chiêu Phàm tiếp thu và cố gắng thực hiện mọi lời khuyên có lợi cho việc chống lại chứng trầm cảm, chỉ có việc bơi lội là Chiêu Phàm nhất quyết không chịu.
Nghiêm Khiếu thầm suy nghĩ, đoán rằng Chiêu Phàm không muốn để lộ vết thương trên người cho người khác nhìn thấy.
Anh đã nhìn qua những vết thương của Chiêu Phàm, cũng không đáng sợ lắm. Nhưng đương nhiên Chiêu Phàm không muốn cho anh nhìn, khi tắm cũng không giống trước đi lột hết sạch chỉ chừa mỗi một mảnh đồ lót rồi phi vào phòng tắm.
Sức nóng như thiêu như đốt, ngày đầu tiên một số ngành nghề được nghỉ vì nắng nóng, Chiêu Phàm nổi mẩn đỏ khắp lưng.
Sáng sớm thức dậy, cậu đã cảm thấy vai và lưng ngứa, nhưng không để ý, vẫn cùng Nghiêm Khiếu đi chạy bộ, mua thức ăn, dù sao ở biên giới thường bị muỗi độc và côn trùng cắn, da bị ngứa rát là chuyện cơm bữa.
Đến chiều, càng ngày càng ngứa nhiều hơn, cậu trốn trong phòng ngủ gãi không ngừng, ngứa đến mức chịu không nổi, đi vào nhà vệ sinh nhìn vào gương mới phát hiện cả lưng đã đỏ hết.
Nghiêm Khiếu đang gõ máy tính, cậu cầm điện thoại và chìa khóa, nói rằng muốn ra ngoài mua dưa hấu.
Nhà quả thực không còn dưa hấu, Nghiêm Khiếu cũng không phát hiện ra sự bất thường của cậu.
Mua dưa hấu và loại thuốc mà cô bán thuốc giới thiệu, Chiêu Phàm vội vã chạy về phòng ngủ, thậm chí không kịp xem hướng dẫn sử dụng, liền bôi lên lưng.
Nghiêm Khiếu ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, nhẹ nhàng bước đến bên cửa, lắng nghe một lúc, không kìm chế gõ cửa trước mà trực tiếp mở cửa bước vào.
Chiêu Phàm đang ngồi trên giường, nửa thân trên trần trị, lo lắng bôi thuốc.
Nghiêm Khiếu nhìn thấy, ánh mắt tối sầm lại, vội vàng bước vào, nhìn thấy toàn thân anh đầy mẩn đỏ, trong lòng nhất thời đau lòng không thôi.
"Em... " Chiêu Phàm vô cùng xấu hổ, lại khó chịu vô cùng, ban đầu mẩn ngứa chỉ xuất hiện ở lưng, giờ đây ngực, bụng, mặt trong và ngoài đùi đều có.
Nghiêm Khiếu lập tức tìm ra quần áo đi ra ngoài, không nói một lời: "Chúng ta đi bệnh viện."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]