Editor: Sn
Chiêu Phàm thực sự đã gầy đi rất nhiều. Nhìn từ xa, cậu chỉ có vẻ gầy gò, nhưng đến khi nhìn gần mới phát hiện ra rằng khuôn mặt cậu hốc hác, gần như không có chút máu. Mái tóc mềm mại rủ xuống, che khuất đôi mày anh khí,xương quai xanh cao cao, như muốn xuyên thủng lớp da thịt đầy thương tích.
Nghiêm Khiếu đau đớn trong lòng, nhưng nhớ lời dặn của bác sĩ Chúc, chỉ có thể cố gắng kiềm chế, cố gắng bình tĩnh lại, nở một nụ cười không đẹp lắm, bóp nhẹ ngón tay Chiêu Phàm, "Là anh đây."
Chiêu Phàm phản ứng hơi chậm, dường như không ngờ sẽ gặp nhau ở nơi này, anh rụt tay lại, có chút lúng túng nói: "Anh... anh đến đây làm gì?"
"Anh đến thăm em." Nghiêm Khiếu lại nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: "Chiêu Phàm, anh nhớ em rất nhiều. Em đã về được hơn hai tháng rồi, hôm nay anh mới gặp được em."
Nhìn nhau một lúc, Chiêu Phàm cụp mắt xuống, giọng nói thấp thỏm: "Em... em bây giờ không được khoẻ. Khiếu ca, em bị bệnh rồi."
"Anh biết." Nghiêm Khiếu kìm nén cơn đau, đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cậu "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh đến rồi, anh ở bên cạnh em, mọi chuyện sẽ tốt hơn."
Chiêu Phàm không giãy giụa, mặc cho Nghiêm Khiếu ôm. Bên trong cậu mặc một chiếc áo thun cổ thấp, một sợi dây đỏ lấp ló sau gáy. Nghiêm Khiếu nhìn thấy, muốn chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Vì sự xuất hiện của Nghiêm Khiếu, tinh thần của Chiêu Phàm dường như tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3489731/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.