Cuối thu, những tán lá ngân hạnh trong trường học rực rỡ sắc vàng. Gió thổi qua, từng chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, phủ lên mặt đất một lớp thảm vàng ươm.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học đầu tiên của buổi chiều vừa vang lên, cánh cửa sau của giảng đường 3 khẽ mở. Một bóng người vội vã bước ra, tiến về phía cầu thang.
"Khiếu ca, anh cúp học nữa à?" Triệu Kỳ Phi cầm một cốc trà sữa, cười to.
Nghiêm Khiếu dừng bước, trên vai khoác chiếc ba lô đen, "Lão Chu đã điểm danh hết rồi, mày còn lượn lờ ở đây chi?"
"Điểm đến tên tao chưa?" Triệu Kỳ Phi hỏi.
"Điểm qua rồi." Nghiêm Khiếu cong môi cười, "Không ai lên tiếng nên lão Chu đã ghi mày vô danh sách vắng rồi."
Nghiêm Khiếu vẫn giữ nguyên kiểu tóc đầu đinh từ Học viện Cảnh sát Lâm Giang, thi thoảng đến tiệm cắt tóc để tỉa tót lại. Hai vết sẹo bên phải được thay thế bằng hình xăm viên đạn. Kiểu tóc này tuy quen thuộc trong học viện cảnh sát nhưng lại trở nên khác biệt trong môi trường đại học của anh. Ngũ quan của Nghiêm Khiếu vốn đã sắc sảo, lúc không cười, nét mặt Nghiêm Khiếu luôn ẩn chứa một sự lạnh lùng pha chút hư hỏng, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh "đại ca trường".
Bất chấp thời tiết se lạnh, Nghiêm Khiếu chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen tuyền, quần rằn ri cùng đôi bốt da hầm hố toát lên nét cá tính, có phần lạnh lùng. Anh không đội mũ, ánh mắt sắc bén khi nheo lại khiến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3458364/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.