Editor: Sn
Nghiêm Khiếu không ngờ Chiêu Phàm hứa sẽ tặng huy chương cho mình.
Mặc dù không phải quân nhân, nhưng anh có một người anh trai là lính đặc chủng. Do đó, hơn ai hết anh hiểu phải đổ từng giọt mồ hôi và máu đã để có được một tấm huy chương.
"Huy chương..." Anh siết chặt điện thoại trong tay, cảm giác tê dại lan tỏa nơi đầu ngón tay.
"Nhưng tôi cũng không thể đảm bảo được." Chiêu Phàm nói tiếp: "Trước hết, tôi phải tạo dựng danh tiếng trong trại huấn luyện để được chọn vào đội thi đấu, sau đó phải đạt thành tích tốt và điều quan trọng nhất là phải được tự do quyết định việc sử dụng huy chương. Khi cả ba điều kiện này được đáp ứng, tôi mới có thể tặng huy chương cho anh được."
Nói xong, Chiêu Phàm khẽ ho, nhẹ nhàng nói: "Mong anh đây thứ lỗi cho."
Thật sự không cần. Nghiêm Khiếu thầm nghĩ, sao tôi có thể giận em được.
Nhưng Nghiêm Khiếu lại chần chừ, không dám nói ra. Anh sợ rằng nếu nói ra, Chiêu Phàm sẽ không chút do dự mà đáp: "Không giận á? Vậy tôi không tiễn anh nữa."
Nghiêm Khiếu cảm thấy tâm trạng của mình thật đáng ghét.
Dẫu biết huy chương vô cùng quý giá, nhưng vẫn muốn ngang nhiên chiếm lấy.
Hay nói đúng hơn, chính vì biết huy chương vô cùng quý giá, nên mới muốn chiếm lấy.
"Vinh quang thuộc về tôi, huy chương thuộc về anh." Chiêu Phàm cười nói: "Khiếu ca, anh đừng giận nữa nha."
Nghiêm Khiếu ngã người ra sau, tựa lưng vào ghế, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3459076/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.