Editor: Sn
"Em không thèm anh, em muốn anh trai cơ!" Thích Nam Tự ôm gối, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là vừa khóc xong.
"Cmn chứ ông đây cũng chẳng thèm nhóc!" Nghiêm Khiếu lười dỗ nhóc, dù sao dỗ cũng vô dụng, chỉ có trước mặt Nghiêm Sách thì nhóc này mới là một đứa nhỏ ngoan, hiểu chuyện. Nghiêm Sách về đội, không biết lần về nhà tiếp theo là khi nào, lúc chào tạm biệt Nghiêm Sách nhóc còn ráng nhịn không khóc, hứa là sẽ nghe lời. Thế mà Nghiêm Sách vừa đi, Thích Nam Tự đã khóc đến long trời lở đất, tê tâm liệt phế, khóc đến tối, mệt quá nên mới ngưng.
"Đó là giường của anh em." Thích Nam Tự lau nước mũi, nói vòng vo, "Đêm nay anh ngủ trên giường của anh ấy à?"
"Đây là giường của khách sạn." Nghiêm Khiếu phiền lòng, "Anh ấy dặn anh đây phải tới khách sạn chăm nhóc, anh không ngủ trên giường này thì ngủ ở đâu? Chen trên một chiếc giường ngủ với nhóc chắc?"
Thích Nam Tự sợ run cả người, "Ai thèm chen với anh chứ!"
"Anh thích chen cùng nhóc à?" Ánh mắt Nghiêm Khiếu tối tăm lạnh lùng, không giống lúc bình thường hù dọa Thích Nam Tự.
Tuy Thích Nam Tự hay nghịch ngợm nhưng lại rất thông minh và hiểu chuyện, nên mới có thể giả ngoan trước mặt Nghiêm Sách được. Nhóc thấy ánh mắt sắc như dao của Nghiêm Khiếu, lập tức im lặng.
Nhưng cũng không im được bao lâu.
Cậu bé mười tuổi hiếu động, chỉ vài phút sau, chút uy nghiêm của Nghiêm Khiếu đã không còn quản được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3457911/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.