2.
Nửa đêm ta thức dậy vì cơn ác mộng, bật khóc nức nở.
Một lòng bàn tay thô ráp to lớn chạm vào lưng ta nhẹ nhàng vỗ về, “Đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh người.”
Ta nhìn lên, khuôn mặt Lục Viễn một nửa được bao phủ bởi làn ánh sáng dịu dàng, nửa còn lại ẩn hiện trong bóng tối, đuôi mắt hắn nhướn lên, có hình như hoa đào. Khi tập trung nhìn kĩ, trong đôi mắt ấy như đong đầy biết bao thâm tình.
“Lục Viễn, ngươi đã bỏ rơi ta một lần, nếu như còn còn một lần nữa ta với ngươi sẽ đồng quy vô tận.” Ta trừng mắt lên với hắn.
“Được.”
Hắn đứng dậy, làm ướt khăn tay, rửa tay, lau mặt cho ta, rồi ôm ta thật cẩn thận, xoa đầu ta, dỗ cho ta ngủ.
Ta ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của hắn, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Hắn không thể giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng ta, và không thể cho ta sự yên tâm.
May mắn thay, hắn hiểu cách âm thầm ở bên ta.
Khi trời vừa hửng sáng, Lục Viễn phải đi làm việc.
Hắn thận trọng ngồi dậy, từng động tác rất nhẹ nhàng, như sợ đánh thức ta.
Ta cũng phối hợp với hắn nhắm mắt giả vờ ngủ, cho đến khi trong phòng không có động tĩnh gì nữa, ta mới từ từ mở mắt.
Bước tiếp theo nên làm gì đây?
Cảm giác áy náy trong lòng Lục Viễn bắt nguồn từ việc hắn bỏ rơi ta suốt 5 năm, chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-co-anh/2712261/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.