3.
Sau khi dìu ta vào nhà, hắn rửa tay cho ta và chính mình.
Chỉ đến khi thay chậu nước thứ ba, hắn mới hài lòng, hắn bảo ta đợi hắn, rồi lại đi ra ngoài.
Một lúc sau, một cung nữ đem cho ta một bộ váy áo màu xanh lam và phụ ta thay nó.
Nhìn mình trong gương, ta không thể nhận ra bản thân, mái tóc bù xù ẩn hiện dưới tấm vải xanh, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch ốm yếu, đôi mắt to, lòng đen lòng trắng tách biệt rõ ràng, ẩn trong đó chứa đầy sự sắc bén bị che khuất, chiếc mũi nhỏ hếch lên, đôi môi đỏ mọng trông tạm ổn nhưng lại quá mỏng, lại là biểu tượng cho sự bạc tình.
Sau khi cung nữ lui đi, Lục Viễn từ bên ngoài đi vào.
Hắn ta khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt ta, giọng điệu lãnh đạm đến mức không nghe ra được chút cảm xúc nào, "Công chúa có phải cũng muốn gả cho Tư Dật không?”
Trái tim ta run lên, ngay khi ta định nói, hắn đã đi tới, chạm vào mắt ta bằng lòng bàn tay ấm áp, nói với vẻ bất lực: "Công chúa, đôi mắt của người quá thẳng thắn rồi."
Hữu tướng Tư Dật đầy quyền uy, đã quá tuổi lập thất rồi mà vẫn chưa thành thân, từ chối ban hôn của hoàng thượng hết lần này đến lần khác, trong phủ đến cả một tỳ nữ làm ấm giường cũng không có.
Mọi người đang bàn tán sau lưng rằng hữu tướng có phải bị bệnh tật gì hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-co-anh/2712259/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.