1.
“Công công, xin hãy thương ta.”
Bị dồn đến bước đường cùng, ta lẻn vào nhĩ phòng của Lục Viễn, nằm bên cạnh giường hắn thì thào.
Hắn ta chưa ngủ, nghe thấy giọng của ta bèn từ từ mở mắt, nhìn ta chằm chằm.
Mãi hồi lâu sau, hắn mới lật chăn ra ngồi dậy, “Sao lại thành ra thế này?”
Ta trong lúc đó, mái tóc dài ba thước bị cắt chỗ dài chỗ ngắn không đều, có chỗ còn đến sát tận mang tai, bộ áo tang thì rách rưới tả tơi, để lộ ra sáp nến đông đặc trên miệng vết thương.
Ta chỉ khẽ cười và lặp lại một lần nữa: “Xin hãy thương ta.”
Trong cung này có rất nhiều thái giám hy vọng có được cơ thể ta, nếu như là hắn nói ra, ta nghĩ ta sẽ tình nguyện.
Chỉ cần hắn cho ta một tia hy vọng, đừng để ta bị tuyệt vọng đến mức như tụt xuống vực thẳm.
“Công chúa, người làm nô tài thấy thật hổ thẹn.”
Hắn rũ mắt xuống, che đi sự đằng đằng sát khi trong ánh mắt: “Nô tài là một thái giám.”
Công chúa?
Hắn ta không nói, ta cũng đã sắp quên mất cái thân phận này rồi.
Hôm nay là ngày đưa tang Linh phi, cũng là mẫu thân của ta, không ai tế lễ, không ai khóc thương, không ai hỏi thăm.
Sau khi được quấn bằng tấm chiếu rơm sơ sài liền bị hai tên thái giám khiêng đi.
Ta muốn chạy theo xem họ đưa mẫu thân tội nghiệp của ta đi đâu, thì một đám công chúa hoàng tử liền chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-co-anh/2712262/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.