Không lâu sau, trên đầu truyền đến tiếng kéo cửa.
Một lúc sau, giọng của Trình Văn Khải vang lên, trong giọng nói có chút hài hước pha tức giận, “Thằng Bạch càng ngày càng phiền phức. Nếu tao là Nhạc Nhạc, tao sẽ sút bay nó 18 lần.”
“Nó sống chỉ để ăn chơi thôi mà.”
“Tuấn, San San bám tao hai ngày rồi, vừa khóc vừa quấy, nhất quyết đòi số của mày–“
“Mày chặn luôn đi.” Vương Tùng Tuấn sốt ruột nói: “Phiền chết đi được.”
“Tuấn, người ta đáng yêu hoạt bát như thế, lại thích mày như si như say, làm sao tao có thể độc ác vùi dập người ta, tao luyến tiếc…”
“Mày ngứa da rồi à. Trình Văn Khải, mày tiếc thật thì ngủ với cô ả đi.”
“Ôi trời, thằng bạc tình này, hôm trước mày trêu người ta vui lắm cơ mà?”
“Khi nào?”
“Lúc leo núi ấy.”
“Đi đường chán quá nên giải khuây thôi.”
“Wow, tao phải ghi âm lại gửi cho San San. Cuộc gặp gỡ lãng mạn nơi đất khách trong lòng cô ấy thực chất chỉ là công cụ tiêu khiển của Vương công tử vô lương tâm thôi.”
“Coi như cô ta không may mắn đi.”
Lương Minh Nguyệt nghe vài câu đã hiểu tiền căn hậu quả, cô mỉm cười, quả nhiên ai cũng là một khối đa diện. Cô chưa từng nghe thấy Vương Công Quân nói chuyện với giọng điệu đay nghiến như thế bao giờ.
Hai người trên lầu lại nói về cô.
Trình Văn Khải: “Lương Minh Nguyệt vốn không thích mấy nơi như này, sao mày kéo được người tới vậy?”
“Cô ấy không nỡ rời xa tao.”
“…” Trình Văn Khải: “Mày nói câu này không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-ang-may-troi/1124787/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.