Vạn Ngọc đảo mắt, dù nàng đang cười nhưng giọng điệu lại cực kì lạnh lùng, toàn bộ vẻ ngây thơ thiên chân khi đứng trước mặt Trử Kình Phong đã biến mất: "Tuy rằng chỗ này là công doanh, nhưng vì Tư Mã đại nhân phòng ngừa loạn dân bạo động nên vẫn luôn có quân đội bảo vệ, nếu các người là do thôn dân trong làng tiến cử đến đây để xin chờ lệnh thì sao lại ồ ạt náo động như thế? Nếu để quan binh hiểu lầm các ngươi là điêu dân tà phái.... thì chẳng phải là bỏ mạng vô ích ư?" Lời này của Vạn Ngọc không phải là giả, từ lúc đám học sinh các nàng tiến vào, quan binh đã rút ra trường kiếm lạnh lẽo sẵn sứng đứng một bên, chỉ đợi kẻ dẫn đầu đám người chỉ thị hành động là tiến lên bắt trói cả đám lại. Đám người nhát gan, im lặng quay ra nhìn nhau. Tất cả quan binh đều giắt tấm thẻ bài chữ 'Trử" trên thắt lưng, bộ hạ của Quỷ Kiến Sầu Đại Sở có ai không phải là kẻ toàn tài lấy một chọi mười đây. Dù có muốn làm lớn chuyện, thì bọn tiểu dân này làm sao dám trêu trọc đại quan. Vạn Ngọc thấy nói vài lời đã trấn an được đám đông liền nhướn mày, qua ra nhẹ nhàng nói với Trử Vong: "Trời đang trở gió, Nhị công tử sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy, cẩn thận cảm lạnh." nói xong liền rút ra một chiếc khăn tay thơm ngát, cẩn thận thấm từn giọt mồ hôi nóng hổi trên đầu hắn. Tô Tiểu Lương rốt cuộc cũng hiểu, thế nào gọi là phẫn nộ đến cực điểm, dù 'tay không cũng phải đập chết' mà Ngu tỷ tỷ nói. Khuôn mặt tròn trĩnh đỏ ửn lên, tay run run chỉ vào Trử Vong: "Huynh vậy mà dám để nàng ta chạm vào người mình!" Trử Vong không nghĩ cô nương Vạn Ngọc bình thường cư xử chỉ gọi là khá ôn hòa với mình lại đột nhiên thân thiết vậy, liền sợ hãi lùi lại, nhưng không dám mở miệng khước từ. Chỉ có thể gấp gáp run rẩy. Đúng lúc này, cổng doanh địa truyền đến một tiếng nói lạnh lùng: "Chuyện gì đây?" Mọi người nhìn qua, chủ nhân của giọng nói đó chính là Trử Kình Phong. Tô Tiểu Lương cũng hiếu kì quay ra, liền bị ánh mắt rét lạnh của Trử Kinh Phong quét cho một cái, nhất thời như cái túi xì hơi, đến răng nanh cũng run lên bần bật. Vạn Ngọc bên kia liền giả vờ tỏ ra chấn kinh, nước mắt dâng tràn cảm động, hướng về phía Trử Kình Phong thân thiết gọi một tiếng "Trử ca ca". Những người khác còn đỡ, Tô Tiểu Lương dù đang tê dại vì sợ cũng phải rùng mình. Nàng trước kia cũng từng nghe Ngu tỷ tỷ gọi "Biểu ca", nhưng không hiểu sao cái từ ấy khi từ trong miệng Vạn Ngọc đi ra, cái âm thanh nũng nịu kinh tởm ấy làm Tô Tiểu Lương muốn kéo lại hung ác tát cho hai cái. rõ ràng người kia là tướng công của Ngu tỷ tỷ, cô nương này sao lại có thể nũng nịu không đứng đắn như vậy chứ? Cũng chả trách Ngu tỷ tỷ ngứa mắt với nàng ta! Đầy một bụng tức giận phẫn nộ, nhưng bao nhiêu can đảm đều bị Tư Mã đại nhân dọa chỏ bay đi hết rồi, nàng liền hít sâu một cái, tiến lên trước vài bước nói::"Dân nữ là con gái Tô tri huyện, Tô Tiểu Lương bái kiến đại nhân!" Trử Kình Phong liếc mắt một cái, thản nhiên nói :"Tô tiểu thư tới đây có gì chỉ giáo?" Tô Tiểu Lương hít sâu, âm thầm cổ vũ mình không được sợ hãi, sau đó cất cao giọng nói :"Dân nữ được phu tử Mạnh Thiên Cơ của thư viện Thiến Tư dạy dỗ về kỹ nghệ lâu nay, cũng từng được biết qua về ngành nông nghiệp thủy lợi, mấy ngày trước thấy bức vẽ công trình thủy lợi trên sông được dán bố cáo, liền lập tức chăm chỉ tìm tòi học hỏi nghiên cứu, dù biết chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng dân nữ phát hiện công trình này có một sơ hở cực lớn. Bởi vì việc này can hệ đến hạnh phúc của ngàn vạn dân chúng hai bờ sông, Tiểu Lương thật sự không thể không liều chết xin báo...." Nàng còn chưa dứt lời, bên kia Vạn Ngọc đã mất kiên nhẫn chặn họng:"Ngươi từng được Mạnh đại sư dạy bảo ư? Tô tiểu thư mạnh miệng không thế không sợ cắn vào lưỡi à? Chỉ sợ là học hành qua loa chưa đến một năm ấy chứ nhỉ? Cái gọi là 'không cùng ngành không cùng kiến thức' ngươi đã nghe qua chưa? Mạnh đại sư có thể là chuyên gia chế tạo binh khí, nhưng không hề dốc lòng học hỏi về nông nghiệp thủy lợi, lời dạy của hắn ta, Tô Tiểu Thư tin tưởng đến vậy ư?" Tô Tiểu Lương nhấc mí mắt:"Chút tiểu xảo này, chẳng lẽ còn làm khó được tài nghệ cao thâm của đồ đệ Quỷ Thủ - Mạnh phu tử ư?" Nhóm học sinh phía sau Tiểu Lương lúc này cũng lòng đầy căm phẫn lên tiếng:"Đúng đó! Tiểu lương tỷ tỷ của chúng ta là cao đồ của phu tử, lúc trước ở hội thi Bách Công còn trợ giúp Tư Mã phu nhân thắng trận, há lại không được lên tiếng sao?" Tên tiểu yêu mới mười ba mười bốn tuổi của thư viện Thiến Tư lúc này đã nghiễm nhiên trở thành thánh nữ của cái hội tà giáo dở hơi này. Chỉ cần là người bên cạnh Lý Nhược Ngu thì đều là nhân trung long phượng, Tiểu Lương tỷ tỷ nếu đã là chị em kết bái của Tư Mã phu nhân, thì nhất định cũng là huệ chất lan tâm, thực lực ẩn mình khó đoán! Các thiếu nữ phía sau la hét ầm ĩ cổ vũ làm Tô Tiểu Lương khôi phục sự tự tin, hơi nghếch mắt nhìn liếc sang Trử Vong, làm hắn tựa hồ nhớ lại ngày hội Bách Công lần đó, lúc Tiểu Lương chân tay nhanh nhẹn lắp ráp máy bơm nước, hắn cũng nhìn nàng không dứt như vậy, trong mắt đong đầy tình cảm. Trử Kình Phong bên này thì tựa hồ như mất kiên nhẫn với đám nữ oa ầm ĩ nhiễu loạn, bàn tay to vung lên, lệnh cho quân sĩ quát đuổi đám học sinh và dân chúng hóng chuyện ra ngoài, lời ít ít nhiều kết luận: "sự việc quan trọng, Tô Tiểu Thư nếu có ý kiến khác, bổn tọa tự nhiên sẽ không xem nhẹ ngươi, bất quá... nếu sau này làm rõ ra ngươi đang đặt điều nói dối, vô cớ kích động dân chúng, thì..... Ta sẽ để cho cái tên Tô tri huyện không biết dạy con kia, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!" Lời này ý cực kì rõ ràng, nếu Tiểu Lương không thể chứng minh được điều mình nói, hắn sẽ lập tức giết nàng để dẹp yên lời đồn bốn phía. Nghe xong lời này, biểu tình Vạn Ngọc mới hơi buông lỏng, trong tâm nàng biết Trử Kình Phong đứng về phía mình, nhất thời hết lo lắng. Còn Tiểu Lương vừa nghe thế, biểu cảm hơi suy sụp, nội tâm bắt đầu bồn chồn. Đúng lúc này, Lý Nhược Ngu đi vào doanh địa, thị nữ phía sau tay xách thêm một hộp thức ăn, bộ dáng như đang vội vàng mang cơm đến cho Tư Mã đại nhân. Nhưng Ngược Ngu vừa tới liền phản bác lại lời của Tư Mã: "Đại nhân nói vậy là sai rồi. Nếu muốn lên tiếng góp ý với ngài đều phải mạo hiểm phạm tội mất đầu, thì chẳng phải làm kẻ sĩ trong thiên hạ tâm tình nguội lạnh sao? Kể từ nay, còn ai dám tự do phát ngôn, nêu lên suy nghĩ của bản thân mình nữa chứ? Tư Mã đại nhân liếc mắt nhìn nàng, nhưng không lên tiếng, chỉ dẫn đầu cả đám bước vào doanh trướng chính của doanh địa. Khi đã vào đến bên trong, Nhược Ngu quay ra nhìn Tiểu Lương một cái, ý là có ta ở đây rồi, muội cứ yên tâm sẽ không sao. Tư Mã đại nhân lạnh giọng giỏi Tiểu Lương:" nói đi, sơ hở ở chỗ nào?" Tô Tiểu Lương được tăng thêm can đảm, thanh thanh nói :"Cách thức của Vạn tiểu thư tất nhiên là tốt. Từ xưa đến nay, huyện Loan vốn là nơi nhiều thiên tai, dân chúng chỉ mong đợi những khoảng thời gian hiếm có mưa thuận gió hòa, hàng năm không hạn hán thì cũng lũ lụt. Nếu có mương nước ngăn lại thì sẽ có thể giảm bớt tai họa, nhưng nó chỉ giải quyết được vấn đề tạm thời hiện nay, phải có lợi mãi mãi mới là thập toàn thập mỹ. Huyện Loan lại có địa thế đặc thù, Vạn tiểu thư có thể noi theo thiết kế của bậc cha ông hiền triết để lấy chút ích lợi, nhưng để về lâu về dài chính là chôn xuống mầm mống tai vạ khủng khiếp." Trong lúc diễn thuyết, ánh mắt nàng đảo quanh linh động, nói là trình bày sự việc, không bằng nói là đọc y theo sách vở. Vạn Ngọc nghe xong, cười lạnh một tiếng, nói: "Sau khi xây dựng mương nước, nơi trước là vùng lũ lụt sẽ biến thành vùng giàu tài nguyên thiên nhiên, ban ơn mưa móc cho mấy trăm năm đời sau. Sao đến miệng ngươi lại thành mối họa rồi?" Tô Tiểu Lương tiếp lời:"Cũng bởi vì huyện Loan có địa thế không giống với những con sông khác. Ở đây ta có phỏng theo địa hình của huyện Loan làm thành một cái mô hình, mời Vạn tiểu thư nhìn một cái." nói xong, thị nữ phía sau liền mang ra một cái hộp gỗ rất lớn, mở nắp ra, bên trong là mô hình huyện Loan xây bằng đất cát, trên đó còn để chi chít hình nhà và người nhỏ ở trên. Tô Tiểu Lương chỉ vào mô hình nói :"Mời Vạn tiểu như nhìn thử, địa thế huyện Loan chính là Nam cao Bắc thấp, từ phía Nam hướng thẳng xuống một đường đi tới phía Bắc, mà con sông này lại nằm ở phía Nam huyện Loan." nói xong, nàng chỉ vào một cái máng màu trắng làm giống y như một cái mương nước ở phía Nam của mô hình. Do mô hình này là do bản thân một tay tạo này, nàng liền sung sức, yên tâm nói tiếp, không giống vẻ run run lo sợ khi nãy, càng nói càng lưu loát. "Nếu xây một cái mương nước trên con sông này, bình thường thì đúng là có thể trợ giúp giảm bớt tai ương hạn hán." nói xong, nàng lấy thêm ra một cái mô hình mương nước nữa để vào giữa con sông, tách cái mương ra làm đôi, tạo thành hai dòng chảy một lớn một nhỏ hai bên con sông. Sau đó chậm rãi đổ một bình nước vào mô hình, lúc này hầu hết nước lũ lượt chảy ra theo đường bên trái, còn lại một ít mới chảy về bên phải. Vạn Ngọc cao ngọa nói :"Chính là thế. Nếu gặp phải năm đại hồng thủy, nước sông sẽ chảy theo hướng bên trái rồi trôi đi, không hình thành nạn ngập úng. Nếu đến năm khô nạn, chỉ cần đóng cửa bên trái vào, nước sông tự nhiên sẽ chảy hết về bên phải tạo thành nước tưới tiêu, sẽ giảm bớt tình trạng hạn hán. Đây chính dụng ý của ta khi thiết kế mương nước này." Tô Tiểu Lương cũng không thèm để ý đến nàng ta, tiếp tục nói :"Sông Loan nguyên là bắt nguồn từ núi Trường Bạch, xuôi dòng chảy qua quận Dung rồi mới tới huyện Loan. Quận Dung hơn phân nửa là đất cằn hoang mạc toàn sỏi đá vì khi sông Loan chảy qua đã mang theo rất nhiều bùn cát. Hướng nước chảy vừa nghiêng vừa mạnh, bùn cát trong nước cũng chìm xuống đáy. Nhưng khi xây dựng mương nước, thay đổi dòng chảy, bùn cát chìm tích lại ở sông Loan là chuyện tất nhiên. Ta từng thỉnh sư phụ cách tính toán thử lượng bùn cát đọng lại ở sông Loan. Sau khi xây dựng xong mương nước, lượng bùn cát tích tụ lại hàng năm thật ra cũng có thể dễ dàng tính toán được." nói xong nàng lại xuất ra một chiếc bàn tính, ngón tay tròn trịa gẩy gẩy từng hạt ngọc châu, người biết nhìn vào mới thấy được nàng chỉ đang gảy lung tung, miệng còn lẩm bẩn:"Năm đầu tiên đã tích gần năm dặm bùn cát trong nước...." nói xong, nàng lấy ra ít cát trong bình, đổ thẳng vào nước. "Năm thứ hai, sẽ tích hơn năm dặm. Bởi vì lượng bùn cát tăng nhanh, dòng nước chật hẹp, sẽ lại càng tích thêm nhanh hơn nữa, đến năm thứ ba đã lên đến mười dặm..." nói xong, ném thêm một vốc lớn cát vào nước, lúc này, dù bằng mắt thường cũng nhìn thấy được lượng nước trong mương thật sự là tăng lên cao một chút. "Đến năm thứ mười, bùn cát lúc này lên đến hơn trăm dặm." nói xong, nàng mạnh mẽ đổ hết cát trong bình vào nước. Lúc này, nước trong mương đã bị cát vùi lấp hết, dòng nước dâng lên vào trào ra, dọc theo địa hình ào ào chảy xuống phía Bắc, cuốn theo tất cả mô hình nhà cửa, phòng ốc, con người đi mất, nhất thời bên trong chiếc hộp không còn gì ngoài một biển nước mênh mông..... Tuy rằng bên trong chiếc hộp chỉ là mô hình để thử nghiệm, nhưng nhất thời tất cả mọi người trong doanh trướng đều quá bàng hoàng mà im lặng. Giống như dòng nước trong chiếc hộp kia chuẩn bị biến hóa thành cơn ác mộng cuồn cuộn ngất trời, thổi quét hết quận huyện bên hai bờ sông.... Lúc này, mọi người mới quay sang nhìn Vạn Ngọc với ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và khiển trách! Sắc mặt Vạn Ngọc trắng bệnh, vội vàng nói :"Cái này..... không có khả năng..." Lý Nhược Ngu quay qua nhìn Tiểu Lương đang mệt đứt hơi mỉm cười: Tát hay lắm, rất vang dội!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]