Lúc này ở trên tháp, trừ Trịnh Hạo Thiên là ngoại nhân ra, thì linh khí sư hay là những luyện yêu vũ giả hôn mê bất tỉnh kia đều là người Liệt Hổ Chúng.
Thấy Hổ Phách Thiên tiễn toàn bộ mọi người đi, Trịnh Hạo Thiên cũng tiến lên một bước, nói: "Hổ bang chủ, Mục huynh, nếu chuyện ở đây đã xong, thì tại hạ cũng xin cáo từ."
Mục Cẩm chưa kịp đáp lời, Hổ Phách Thiên đã vung tay lên, nói: "Trịnh huynh đệ, đệ trách ta tiếp đón chậm trễ sao?"
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu liên tục, nói: "Hổ bang chủ nói đùa rồi."
Hổ Phách Thiên nhướng mày, mỉm cười nói: "Trịnh huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cho rằng Hổ mỗ không đủ tư cách xưng huynh gọi đệ với ngươi."
Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, hắn ngạc nhiên nhùng Hổ Phách Thiên, khi hắn nhìn thấy trên khuôn mặt kiên quyết của Hổ Phách Thiên không có chút châm chọc nào, ngược lại tràn ngập một loại chân thành mãnh liệt.
Đây là thiện ý đến từ nội tâm, cũng chỉ có thế, mới có thể làm cho người ta cảm giác rõ được chân tình của hắn.
Chần chờ một chút, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc nói: "Tiểu đệ ra mắt Hổ ca."
Nếu như Hổ Phách Thiên đã hùng tâm bừng bừng như vậy, thì hắn một là tách ra, hai là cứ kết giao một phen, xem có thể vớt vát chút chỗ tốt nào trên người hắn hay không.
Nhưng mà ánh mắt chân thành không chút tạp chất của đối phương làm lòng Trịnh Hạo Thiên đả động.
Bằng hữu như vậy, tuyệt đối là người đáng kết giao chân thành.
Hổ Phách Thiên cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233850/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.