Ánh nắng chiều chiếu xuống khắp nơi, chân trời phía tây ảm đạm một màu hồng tím. Màu sắc nay thay đổi liên tục, lúc thì hoa râm, lúc thì ngân bạch, lúc lại hoàng kim.
Trên đầu thành, cũng bị ánh nắng chiều nhàn nhạt bao phủ.
Bất quá, hưng phấn lúc nãy đều trở thành đau thương.
Lần này thủ vệ thành, mặc dù cuối cùng vẫn đạt được thắng lợi, bảo vệ được gia viên bọn họ. Nhưng mà, vì kết quả này, bọn họ cũng phải trá giá rất lớn. Từ những thi thể lốm đốm trên tòa thành có thể thấy được số lượng ra sao.
Trịnh Hạo Thiên rời khỏi Thần Ky nỏ, liếc mắt có chút tiếc nuối nhìn đống Thần Ky tiễn không đến trăm mũi kia. Bỏ lỡ dịp hôm nay, nếu muốn tìm cơ hội có thể tự do bắn ra Thần Ky tiễn, chỉ sợ là tương đối khó khăn rồi.
Bất quá, ánh mắt của hắn cũng chỉ lướt qua, tâm tư vẫn giấu trong lòng. Nguồn: truyentop.net
Bóng người chợt lóe, Hổ Phách Thiên lần nữa sải bước tới tháp lâu. Có lẽ bởi vì mới vừa đại triển thần uy bức lui hải tộc, nên lúc này trên người hắn vẫn phóng thích cỗ áp lực mênh mông. Ngay cả bọn người Trịnh Hạo Thiên cũng có chút chịu không nổi.
Thấy được sắc mặt mấy người bọn họ, Hổ Phách Thiên cũng hơi buồn cười, khí tức nồng đậm trên người hắn từ từ thu liễm, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Gật đầu về phía mọi người, Hổ Phách Thiên cất giọng nói: "Các vị, xin lỗi, Hổ mỗ vốn là bế quan tu luyện, sau khi nghe thấy tin tức liền vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233849/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.