Cận Đông Thành sững người, sắc mặt không vui, trong lòng nói sao đầu năm nay lại có người thích đụng họng súng chứ?
“Tên khốn nào tìm chết?”
“Mau cút tới trước mặt ông đây!”
Cận Đông Thành mở miệng rít lên, cũng không thèm quay đầu nhìn.
Dần dần, tiếng bước chân ở đằng sau càng lúc càng gần.
Ông lão mở miệng tiếp tục nói: “Đông Thành, tính tình hiện nay của cậu càng ngày càng nóng”
Đông Thành?
Người dám gọi mình như vậy, chỉ có...
Cận Đông Thành lập tức phát giác điều không đúng, khế quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới thì bị dọa cho mềm nhũn chân.
“Sư phụ, người sao lại tới?”
Cận Đông Thành vội vàng đi tới đỡ.
Ông Chung cười ha ha, đẩy tay của Cận Đông Thành ra, lạnh lùng nói: “Sao hả, tôi không thể tới à? Bây giờ tôi muốn đi đâu thì ra cũng phải có sự cho phép của cậu mới có thể đúng không?”
“Đương nhiên không phải, sư phụ, con thật sự không biết là người, nếu không tuyệt đối không dám nói như vậy”
Ông Chung hỏi: “Vậy tôi muốn làm người bảo đảm cho Giang Nghĩa, có được không?"
Cái gì?
Sắc mặt của Cận Đông Thành thay đổi.
Tuy ông Chung bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng danh tiếng còn đó, trong thủ đô có bao nhiêu nhân vật lớn đều người do ông Chung một tay dẫn dắt chứ?
Ông ta có ác như nào, cũng không dám làm gì ông Chung.
Chỉ là ông ta nghĩ không thông, tại sao ông Chung muốn giúp Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343239/chuong-1841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.