Giang Nghĩa bước lên một bước, đối mặt với Cận Đông Thành, ông Chung và Hổ Pháo đều toát mồ hôi thay cho anh.
Biết ngay sao Cận Đông Thành dám khiêu chiến Giang Nghĩa.
Thì ra là nghe ngóng được Giang Nghĩa bị thương từ trước, thật sự đủ âm hiểm.
Phẩm tính như này cũng xứng được phong hiệu chiến thần ư?
Thật sự có tính khí giống hệt Lôi Hạo.
Tàn ác!
“Thống soái, cẩn thận.” Hổ Pháo rất là lo lắng nên nhắc nhở.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, mọi chuyện đều chỉ có thể để Giang Nghĩa tự làm chủ, tự anh xem mà làm.
Giang Nghĩa hít sâu một hơi.
“Bắt đầu đi.”
“Chuẩn bị xong rồi à?” Cận Đông Thành cười tà ác: “Vậy tôi không khách sáo nữa!”
Cận Đông Thành lao tới, đấm một quyền thật mạnh, nắm đấm đó có khí thế dời non lấp bể, tuyệt đối không phải cái mà người thường có thể dây tới.
Nhưng...
Đối với người bình thường thì là cú đấm rất mạnh, đối với Giang Nghĩa mà nói thì chỉ có thể là bình thường.
Hổ Pháo khinh thường nói: “Chỉ cú đấm như này thôi à, thống soái tùy tiện thì có thể chặn được, mắt cũng không thèm chớp.
Đổi lại bình thường, có lẽ đúng như lời Hổ Pháo nói.
Nhưng tình hình lúc này lại khác.
Giang Nghĩa bỗng tránh về sau, vậy mà tránh một quyền này.
Anh chọn tránh né!!
“Thống soái?” Hổ Pháo ngây ra, cú đấm như này, dù là Hổ Pháo cũng có thể đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343240/chuong-1842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.