Có lẽ nào lại vậy!
Lòng kiêu ngạo của người có học trỗi dậy, Mạc Thanh Tùng phất tay áo, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi không khám bệnh"
Hứa Tấn hơi sửng sốt: "Này, ông mở tiệm thuốc mà lại không khám bệnh, vậy mở làm cái quái gì?"
Lời này lại càng không được phép nói.
Mạc Thanh Tùng nghe xong thì vô cùng khó chịu: "Tiệm thuốc Hồng Hội vẫn chưa chính thức khai trương, chúng tôi vẫn đang trong quá trình tu sửa, phiền anh đợi đến lúc khai trương hãy quay lại."
Đây rõ ràng là đang ra lệnh đuổi khách.
Nếu biết cách làm người, thì lúc này nên nói câu xin lỗi, nhờ người ta khám bệnh cho là xong chuyện.
Nhưng Hứa Tấn thì không.
Anh ta đứng lên, khinh thường nói: "Được rồi được rồi, còn ở đó giả bộ đứng đắn? Không phải là muốn tiền sao, ông đây không thiếu!"
Vừa nói, anh ta vừa móc ra một tấm séc đập lên bàn.
"Chỉ cần chữa khỏi bệnh, ông có thể tùy ý điền số tiền vào tấm séc này."
Mạc Thanh Tùng hừ một tiếng: "Đây không phải chuyện tiền bạc! Tôi đã nói rồi, tiệm thuốc Hồng Hội chưa chính thức khai trương, không nhận bệnh nhân, mời anh đi cho!"
Hứa Tấn nóng nảy.
Thân phận của anh ta là gì? Chỉ là một thầy thuốc nho nhỏ mà lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh ta?
Đúng là phản rồi.
"Mạc Thanh Tùng, ông già ngu này, đừng có mà không biết điều."
"Bệnh này của tôi, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343238/chuong-1236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.