"Sư phụ, ông ấy..."
Vẻ mặt của Giang Nghĩa nháy mắt dại ra, đây là dáng vẻ chưa từng xuất hiện trước đây của anh.
Tuy rằng mâu thuẫn với Ôn Nhược Hà giấu rất sâu.
Nhưng dù gì Giang Nghĩa và Ôn Nhược Hà cũng là thầy trò, dù sao cũng đã từng trải qua một quá khứ tốt đẹp, dẫu sao cũng là tự tay Ôn Nhược Hà đã bồi dưỡng Giang Nghĩa.
Hận thì hận, ân tình vẫn khó có thể quên.
Giang Nghĩa nhắm hai mắt lại, hơi hơi ngẩng đầu, giải quyết tình cảm phẫn hận trong lòng.
Ôn Nhược Hà tính đi tính lại, cuối cùng vẫn không tính được đến bản thân mình, thế nào cũng không thể tưởng được ông ta vậy mà sẽ lấy cách này để buông tay thế gian.
Vậy nên chuyện xưa nói rất đúng: Hưởng lạc đúng lúc.
Không nên mong chờ vào ngày mai, bởi vì chưa chắc bạn đã thật sự có mày mai.
Mở mắt ra.
Giang Nghĩa nhìn về phía Lôi Hạo, "Tại sao lại làm như vậy?"
Lôi Hạo cười, anh ta mở rộng hai tay: "Tại sao? Còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ tôi cũng phải giống như anh cả đời bị Ôn Nhược Hà không chế sao? Giang Nghĩa,
anh phải cảm ơn tôi, thật sự là tôi đã giúp anh diệt trừ một phiền phức lớn. Nếu không phải tôi, anh chắc chắn sẽ không biết phải làm thế nào với mưu mô của Ôn Nhược Hà."
Những lời này đều là sự thật.
Ôn Nhược Hà chưa chết, nhất định sẽ âm thầm tính kế Giang Nghĩa cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343231/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.