Trước mắt bao nhiêu người, Lôi Hạo từ trong túi móc ra một hộp thuốc, sau đó ngẩng đầu lên, ừng ực nuốt hết cả năm viên thuốc vào.
Ôn Nhược Hà đã cảnh cáo anh ta, nhiều nhất chỉ có thể uống ba viên.
Nhưng Lôi Hạo sao có thể nghe lời chứ?
Nếu thật sự chỉ có thể uống ba viên, sao Ôn Nhược Hà lại cho đến năm viên, mà không phải chỉ cho ba viên thì xong rồi?
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Ôn Nhược Hà cho rằng ba viên chắc chắn không thể thắng được Giang Nghĩa, nên ngay từ đầu đã chuẩn bị năm viên, mặc dù phải hao hết toàn bộ cơ năng thân thể, cũng phải đẩy Giang Nghĩa vào chỗ chết.
Lôi Hạo chậm rãi bò dậy.
Dược tính khiến toàn bộ cơ năng của thân thể anh ta đều tập trung lại, anh ta bây giờ, sẽ không hề đau đớn, trong đầu chỉ có một ý niệm: Chiến đấu!
Lôi Hạo xoay người nhìn về phía Giang Nghĩa, nhếch môi cười nói: Sư huynh, loại thuốc này là sư phụ chuẩn bị riêng cho anh đấy. Ông ta sợ rằng tôi không giết được anh, nên mới chuẩn bị loại thuốc này, bây giờ, anh còn muốn báo thù cho ông ta sao?"
Câu này hỏi ra thật đau lòng.
Đúng vậy, có ai lại muốn báo thù giúp một người lúc nào cũng muốn chơi chết mình chứ?
Cho dù là tình cảm thầy trò tái sinh, nhưng Giang Nghĩa cũng không phải là thánh nhân.
Lúc này, có người ở dưới đài hô: "Này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343232/chuong-1230.html