Ban đầu Ôn Nhược Hà không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói ừ', ngay sau đó ông ta cảm thấy lời này không đúng lắm.
Ông ta không còn giá trị gì nữa là sao?
Ôn Nhược Hà nghi hoặc nhìn Lôi Hạo: "Con nói cái gì?"
Lôi Hạo nhún nhún vai: "Nếu ông đã nói cho tôi kế sách cuối cùng để đối phó với Giang Nghĩa, vậy thì ông không còn giá trị gì nữa. Sư phụ, hình như tôi không cần phải giữ ông lại nữa đâu nhỉ?”
Ôn Nhược Hà hoảng sợ.
Sao ông ta ngờ nổi Lôi Hạo sẽ có tư tưởng phản nghịch như vậy? Mà còn trong thời điểm quan trọng này.
"Con đừng làm càn!"
Ôn Nhược Hà lùi về sau vài bước, từ trước đến nay chỉ có ông ta đi tính kế người khác chứ chẳng ai đi tính kế ông ta cả.
Lôi Hạo từng bước tới gần.
Anh ta vừa đi vừa nói: "Lát nữa đánh với Giang Nghĩa, chỉ có hai kết quả, thắng và thua.
"Nếu thua thì tôi-Lôi Hạo chính là một phế phẩm. Trong mắt Ôn sư phụ sẽ là một thứ không còn giá trị lợi dụng và sẽ bị vứt bỏ giống như những đồ đệ khác. Ai mà biết tôi sẽ bị xử lý vì lý do gì chứ?”
"Nhưng nếu tôi thắng ... thì tôi sẽ là Chiến thần Tu La đứng trên vạn người. Tôi không muốn mình giống như Giang Nghĩa, đã là chiến thần Tu La rồi mà còn bị ông khống chế. Vậy thì càng cần phải giải quyết ông.”
"Cho nên, dù thắng hay thua thì tôi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343229/chuong-1227.html