Chương trước
Chương sau


Ông ta không hiểu làm thế nào mà Giang Nghĩa có thể đánh bại Hứa Tấn dù đã trúng độc.

"Chẳng lẽ độc có vấn đề?"

Ôn Nhược Hà lắc đầu, không, ông ta đã thử nghiệm loại độc đó vô số lần, đừng nói là con người, ngay cả sư tử và voi cũng đứng không nổi.



Nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Nghĩa, căn bản không có dấu hiệu bị trúng độc nào cả.

Thực sự đáng kinh ngạc.

Uông Oánh Hà ngồi cạnh cười khúc khích: "Tính toán thông minh đấy! Nhưng ông à, trí tuệ và thực lực của Giang Nghĩa đã vượt xa sức tưởng tượng của ông rồi. Sợ là Giang Nghĩa của bây giờ đã trưởng thành và lợi hại tới mức ông không thể tưởng tượng nổi.”

Ôn Nhược Hà ngồi phịch xuống.





Lúc này, Giang Nghĩa đi thẳng đến trước mặt họ, anh hơi quay đầu lại và nhìn Ôn Nhược Hà.

Đôi mắt ấy đầy oán hận.

Giang Nghĩa chắc chắn đã biết điều gì đó, cũng có thể, anh đã biết tất cả mọi chuyện.

Ôn Nhược Hà nheo mắt tự nhủ: "Chuyện đã đến nước này thì không còn gì để nói nữa, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, mình đều phải giải quyết Giang Nghĩa bằng mọi giá!”

Ngay sau đó, cửa phòng số 1, 2, 4 cũng mở ra, Lôi Hạo và hai người đàn ông khác đi ra.

Giám khảo chính thức tuyên bố: "Thời gian nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Vốn tưởng rằng đây sẽ là một trận chiến bất phân thắng bại nhưng không ngờ mỗi phòng đều có cao thủ với thực lực vượt trội, chưa tới mười phút mà toàn bộ đã có kết quả.

Thực chất chỉ có Giang Nghĩa và Lôi Hạo đánh bằng thực lực của mình.

Trong hai người còn lại thì có một người dựa vào tiền bạc và quyền lực để mua chuộc và chèn ép những nhân tài khác, thực lực thật sự của họ đến thế nào thì

khó mà nói được.

Giám khảo nói: "Theo thủ tục, bốn thí sinh đánh thắng có thể nghỉ ngơi mười lăm phút, sau đó chúng ta sẽ tiến hành vòng thi thứ hai.



Giang Nghĩa và những người khác giải tán.



Ôn Nhược Hà nhanh chóng đứng dậy và vẫy tay với Lôi Hạo: "Đi theo ta."



Hai người đi tới một nơi vắng vẻ, Ôn Nhược Hà nhỏ giọng nói với Lôi Hạo: "Ta tính sai rồi, không ngờ Giang Nghĩa lợi hại như vậy, ngay cả độc của ta cũng không khuất phục được hắn."



Lôi Hạo cười nói: "Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nói thật, từ lần đối đầu trực diện lúc trước, con biết với thực lực hiện tại, mình vẫn chưa thể đánh bại hắn. Chẳng lẽ chúng ta phải từ bỏ sao?"



Ôn Nhược Hà lắc đầu nói: "Ta vẫn còn hậu chiêu.



"Hậu chiêu?”



Ôn Nhược Hà lấy từ trong túi ra một hộp thuốc nhỏ, ông ta mở hộp ra, bên trong có năm viên thuốc màu đỏ.



Ông ta nói: "Đây là loại thuốc mới nhất do ta chế, có thể kích thích tiềm năng thể chất của con người trong thời gian ngắn, mỗi lần uống một viên thì thực lực của con sẽ mạnh lên một phần. Lôi Hạo, dựa theo tình trạng thể chất hiện tại của con thì ta nghĩ cùng lắm con có thể uống ba viên.



Ông ta đưa hộp thuốc cho Lôi Hạo.



"Theo ước tính của ta thì không cần đến ba viên đâu, con chỉ cần uống một viên là đủ đánh bại Giang Nghĩa rồi.



"Uy lực của loại thuốc này rất mạnh đấy."



Lôi Hạo lắc lắc hộp thuốc, cười nói: "Được, con biết rồi, con sẽ làm theo lời dặn của người. Vậy sư phụ còn có gì căn dặn không?"



Ôn Nhược Hà lắc đầu: "Không, con chỉ cần làm theo những gì ta nói thì nhất định có thể đánh bại Giang Nghĩa và thăng quan tiến chức!”



Lôi Hạo gật đầu: "Được, nếu người không còn dặn dò gì nữa thì cũng đồng nghĩa.....sư phụ, bây giờ người chẳng còn chút giá trị nào nữa đúng không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.