Đinh Thu Huyền khó có thể che giấu thất vọng trên mặt.
Đinh Nhị Tiến lại rất có lòng tin, ủng hộ con rể mình, nói: “Thu Huyền, Nghĩa nó đã nói muốn tặng quà cho con, thì nhất định sẽ tặng quà cho con, con yên tâm đi, nhiều lần như vậy rồi, có lần nào Nghĩa nó khiến con thất vọng chưa?”
Từ Thông lắc đầu.
“Bác trai, bác thật ngốc đến đáng yêu.”
“Anh ta tặng quà? Anh ta có thể tặng quà gì chứ? Chẳng lẽ còn có thể tặng quà từ trong tivi ra sao?”
“Các người ấy, đừng tự lừa mình dối người nữa, tiếp nhận sự thật đi. Giang Nghĩa cùng lắm chỉ là ‘mượn hoa hiến Phật’, có thể làm chút chuyện này thật ra đã rất tốt rồi, ít nhất anh ta còn không quên mọi người.”
“Hơn nữa thì đừng trông chờ.”
“Dù sao người một tháng thu nhập 24 triệu thì có thể mua được gì chứ?”
Lời nói ‘hợp tình hợp lý’.
Đúng vậy, Giang Nghĩa cũng không ở nhà, còn tặng quà? Tặng thế nào?
Nếu nói cho người mang tới thì còn đáng tin chút, vấn đề là anh lại kêu họ xem tivi đợi quà, ha ha, trong tivi chạy ra được quà sao?
Thực sự chính là đùa vui quốc tế.
Đinh Thu Huyền lắc đầu, đứng dậy: “Con ăn xong rồi, nghỉ ngơi trước.”
Cô muốn về phòng.
Đinh Nhị Tiến lập tức ngăn cản: “Vội như vậy làm gì? Đợi xem xong quà của Nghĩa rồi nói, con gái, ngay cả chồng mình con cũng không tin sao?”
Không biết vì sao, Đinh Nhị Tiến bây giờ cực kỳ tin tưởng Giang Nghĩa.
Có lẽ vì anh hết lần này đến lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309939/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.