Chương trước
Chương sau
Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất vui.
Những gì Giang Nghĩa làm cho cô đều rất thần kỳ.
Món quà vẫn chưa kết thúc.
Trên ti vi, người dẫn chương trình Sở Lạc Đồng tuyên bố tiết mục tiếp theo: Ca khúc kinh điển của Siêu sao Thiên Hoàng Tạ Thính Phong – “Cảm ơn tình yêu của em”!!!
Tạ Thính Phong cầm micro bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Câu nói đầu tiên của anh ta là:
“Bài hát này tặng cho vợ của anh Giang Nghĩa… Cô Đinh Thu Huyền.”
“Cũng tặng cho mỗi một vị khán giả có mặt ngày hôm nay.”
“Hy vọng mọi người sẽ yêu thích.”
Siêu sao Thiên Hoàng say sưa biểu diễn!
Món quà này quý giá quá, hơn xa yêu cầu vài bài hát trên radio.
Đinh Thu Huyền nghe ca khúc lãng mạn này mà rưng rưng nước mắt.
Hạnh phúc đến ứa lệ!
Giang Nghĩa thật sự tặng cho cô một món quà, mặc dù anh chưa về anh tấm lòng của anh đã đáng quý lắm rồi.
Đinh Nhị Tiến quay lại chỗ ngồi, liếc nhìn băng cát sét trên bàn rồi nói: “Trí Vinh, Từ Thông, bây giờ đã là thời đại gì rồi, cậu nói xem yêu cầu bài hát mà phải thông qua radio, chẳng hơi quê nhỉ.”
“Đến bao giờ nhà mấy người mới học theo con rể của tôi được, kêu Siêu sao Thiên Hoàng hát tặng một bài trước mặt toàn thể khán giả trong nước?”
Gương mặt của Từ Thông đỏ bừng.
Đó là buổi biểu diễn mừng năm mới của Giải Trí Ức Châu, mỗi một vị khách mời đều có địa vị rất cao, anh ta mời còn chưa mời nổi chứ đừng nói là hát tặng trước mặt khán giả trong toàn quốc.
Từ Thông nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao lại thế?
Mắc gì một người chỉ kiếm được hai mươi bốn triệu một tháng như Giang Nghĩa mà có thể mời được Siêu sao Thiên Hoàng? Còn có thể thuyết phục lãnh đạo của Giải Trí Ức Châu, cho phép anh ta tặng quà trong đêm hội quan trọng như thế này?
Đúng thật là!!!
Đinh Nhị Tiến thừa thắng xông lên, nói với Vương Phượng Nhã: “Phượng Nhã, cô nhìn mấy món quà bên ngoài kia kìa, đều là quà Giang Nghĩa tặng cho con gái của tôi đó, đêm nay, cả thành phố Giang Nam đều tỏa sáng vì con gái của tôi!”
“Ha ha, sao cũng là đàn ông con trai mà Từ Thông nhà mấy người lại không bày tỏ gì hết?”
“Cậu ta không đủ tiền tặng quà thì mua pháo về đốt chơi cũng được mà, sao mà cái gì cũng chẳng có thế này?”
Vương Phượng Nhã cúi đầu, không nói nổi nên lời.
Đinh Nhị Tiến vui đến mức không khép miệng được: “Thằng Nghĩa nhà tôi ấy à, mặc dù lương của nó chỉ có hai mươi bốn triệu thôi nhưng mà từ đó đến giờ không có tiêu xài lung tung, có bao nhiêu tiền cho cho vợ, cho ba mẹ hết, thế mới gọi là đàn ông tốt chứ.”
Ông ta quay đầu nói với Vương Trí Vinh: “So ra thì Từ Thông nhà ông cũng chẳng ra gì, một năm kiếm được cả ba tỷ thế mà lại tặng cái cát sét mười lăm ngàn cho cho ông, còn vợ nó thì nó vứt ra sau đầu.”
“Tôi không hiểu nó để tiền ở đâu rồi.”
“Có phải nuôi con nào bên ngoài không?”
Từ Thông đập bàn đứng dậy: “Chú, chú tôn trọng tôi một chút đi!”
Đinh Nhị Tiến vui vẻ: “Tôi nói bừa một câu thôi mà cậu kích động dữ thế? Người xưa nói đâu có sai tí nào, cây ngay không sợ chết đứng. Nếu như cậu không làm gì sai thì tôi nói nhiều đến đâu đi chăng nữa cũng phí công, không phải thế hả? Nhìn bộ dạng kích động của cậu kìa, chắc hẳn bị tôi chọt trúng tim đen rồi chứ gì?”
Không thể không nói rằng, Đinh Nhị Tiến ăn nói khó nghe thật.
Gương mặt Từ Thông đỏ bừng.
Vẻ đắc ý ban nãy đã tan biến thành mây khói, lần này anh ta đã thua trắng rồi.
Buồn cười hơn nữa là, Giang Nghĩa không có mặt ở đây mà Từ Thông đã bị nói đến nghẹn lời, nếu như Giang Nghĩa mà có nhà thì e rằng Từ Thông chết còn thảm hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.