Trên bàn ăn, tiếng ca vang vọng.
Vương Chí Vinh nghe ngây ngất, hết bài này đến bài khác “Trận tuyết cuối cùng năm 2002”, “Chuột yêu gạo”, “Cầu Phật”, hồi tưởng năm tháng tuổi trẻ.
Người nhà họ Đinh xấu hổ ngồi đó, nhìn người nhà họ Vương khoe mẽ.
Từ Thông cố ý nói với Đinh Thu Huyền: “Đúng rồi Thu Huyền, Giang Nghĩa tăng ca thì tăng ca, nhưng đón giao thừa cũng phải chuẩn bị quà cho cô và bác trai đi? Chả có gì cả thì không hợp lý lắm.”
Ui…
Đinh Thu Huyền lại ngượng ngùng.
Giang Nghĩa thật sự không chuẩn bị gì cho cô, đừng nói là quà tặng quý giá gì, ngay cả một bó hoa cũng không có.
Đinh Nhị Tiến vội trừng to mắt, cầm điều khiển mở tivi, mở loa lên to nhất.
“Được rồi được rồi, đừng nghe radio nữa.”
“Xem tivi đi.”
Tối nay có buổi hòa nhạc mừng năm mới, nghe ca sĩ nổi tiếng biểu diễn không hay sao?”
Giữa giải trí Ức Châu và giải trí Bách Khoa, họ quả nhiên lựa chọn giải trí Ức Châu, cũng không phải vì họ có tình cảm gì với nó, mà chỉ vì ca sĩ bên này họ đều biết.
Đám tiểu thịt tươi của giải trí Bách Khoa chả mấy ai quen mặt.
Nghe mãi nghe mãi, điện thoại Đinh Thu Huyền vang lên.
Ting ling ling…
Ting ling ling…
Đinh Thu Huyền liếc mắt, phát hiện là Giang Nghĩa gọi tới.
Vào lúc này, gọi điện thoại làm gì nữa?
Đinh Thu Huyền nửa vui nửa buồn, vui mừng anh còn nhớ tới cô, buồn anh không ở bên cô.
Từ Thông cũng nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới, cười ha hả:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309938/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.