“Còn nhỏ mà không biết xấu hổ, lớn rồi sẽ thế nào? Để tao thay ba mày dạy mày!”
Hồng Triết giận xộc lên não, cũng không quan tâm gì nữa, giơ tay muốn tát vào mặt Nhiếp Khương.
Trong phút chốc, một thân ảnh chặn trước người anh ta.
Giang Nghĩa như cơn gió dừng trước người Hồng Triết, hai mắt băng lạnh nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lùng nói: “Con anh làm sai, lại chuốt giận lên người con nhà người ta?”
Hồng Triết thường ngày đã quen ngồi tít trên cao ở công ty, vốn không để “dân hèn” như Giang Nghĩa vào mắt.
“Mày là cái thá gì? Có tư cách gì ở trước mặt tao phát biểu?”
“Cút ngay cho ông!”
Anh ta vươn tay muốn đẩy Giang Nghĩa ra, kết quả tay vừa vươn tới, Giang Nghĩa đã thuận thế khoát lên tay anh ta, vặn ngược lại, chỉ nghe một tiếng “crắc”, cánh tay của Hồng Triết đã bị vặn gãy.
“Á!!!”
Tiếng la thê thảm như tiếng heo bị làm thịt phát ra.
Hồng Triết thối lui ra sau, hét to: “Mẹ nó mày dám động vào tao? Mày có biết ông là ai không?”
Giang Nghĩa không phân bua, bước lên một đạp cho hắn ta nằm đo đất, chân đạp ngay ngực hắn ta hỏi: “Bây giờ anh nói cho tôi biết anh là ai đi.”
Hiệu trưởng vội chạy lại khuyên Giang Nghĩa thả ra.
“Ui cha, trời đất ơi, ngài đừng có đánh nữa mà.”
“Vị này là phó tổng giám đốc tập đoàn Ngưỡng Vấn, quyên góp cho trường học tới hai tòa lầu, là hiệu trưởng danh dự của trường chúng tôi.”
“Sao có thể đánh ngài ấy như vậy.”
Giang Nghĩa cười nói: “Sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309814/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.