Chương trước
Chương sau
Điền Dương muốn kéo Giang Nghĩa lại, nhưng Giang Nghĩa lại tránh anh ta trong nháy mắt.
Phốc một tiếng, Giang Nghĩa lao xuống dòng sông và bơi về hướng đứa bé kia.
"Đồ điên, đồ điên, đồ điên muốn tiền không muốn mạng!" Điền Dương mắng to ở phía sau.
Những người xem khác cũng nhao nhao lắc đầu.
"Haizz, sức hấp dẫn của đồng tiền thật sự quá lớn, chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng có người giành làm!”
"Ha ha, theo tôi thấy thì là giành đi đầu thai mà thôi!”
"Nói không sai nha, sóng to gió lớn như thế, tôi thấy người trẻ tuổi kia không thể nào còn đi lên được rồi!”
Trong lúc đang nói chuyện, một làn sóng lớn lại nhào về phía Giang Nghĩa.
Trong nháy mắt, bóng dáng Giang Nghĩa hoàn toàn biến mất, không biết đã đi đâu.
Điền Dương ha ha cười lạnh: "Tôi đã nói cái gì rồi? Không cần phải khoe khoang, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mạng của mình cũng mất luôn!”
Khi mọi người ở đây đang than thở, bỗng nhiên, một người chỉ vào trong nước sông.
"Mọi người nhìn xem, đó là cái gì?”
Ánh mắt của mọi người tập trung lại, chỉ thấy một bóng dáng ló ra từ trong nước, bên cạnh vừa vặn xuất hiện một đứa bé, không phải Giang Nghĩa thì còn là ai?
Hoá ra vừa rồi không phải Giang Nghĩa bị sóng nước cuốn đi, mà là lặn xuống dưới sông.
Trong cơn sóng lớn như thế vẫn còn có thể lặn, đồng thời thời gian nín thở cũng đủ dài, kỹ thuật bơi lội của người đàn ông này thật sự đã đạt đến mức độ không thể tin nổi.
Đến ngay cả Điền Dương cũng trợn mắt há mồm nhìn.
Ông lão trên bờ đứng dậy, trong đôi mắt vốn đang tuyệt vọng lại bừng lên một tia hy vọng.
Chỉ thấy một tay Giang Nghĩa đang ôm đứa bé, một tay bơi lội, lấy tốc độ nhanh nhất bơi về phía bờ, trong lúc đó lại gặp phải hai cơn sóng lớn, nhưng Giang Nghĩa đều thuận lợi tránh được bằng cách lặn xuống.
Nỗ lực trong vài phút, Giang Nghĩa đã mang theo đứa bé bơi đến bên bờ, thuận lợi lên bờ.
Lúc này quần áo trên người Giang Nghĩa đã ướt sũng.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ chính là việc anh vẫn duy trì hơi thở đều đều như cũ, giống như tất cả những thứ vừa rồi chỉ là một trò đùa, hoàn toàn không khiến anh phải sử dụng đến bản lĩnh thật sự.
Đây là người sao?
Cũng quá mạnh rồi đúng không?
Ông lão đi đến ôm lấy đứa bé, nước mắt lưng tròng.
"Cháu trai bảo bối của ông, cháu làm ông nội sợ chết khiếp, suýt chút nữa ông nội đã không thể nhìn thấy cháu rồi!”
Đám người nhao nhao cảm khái, đứa nhỏ này có thể còn sống trở về thật sự là một kỳ tích.
Tất cả mọi người đều dành sự khâm phục và tán thưởng cho Giang Nghĩa, đồng thời ném cho Điền Dương ánh mắt khinh bỉ.
"Đội trưởng bơi lội cái chết tiệt gì, còn không bơi giỏi bằng người không học.
"Ha ha, nói cái gì mà người ta chắc chắn không có khả năng sống sót trở về, kết quả thế nào? Không chỉ người ta trở về, còn cứu đứa bé về rồi, xin hỏi anh có bị đau mặt không?”
Điền Dương xấu hổ không còn mặt mũi nhìn người khác, cúi đầu lặng lẽ bỏ đi.
Giang Nghĩa mỉm cười, nhặt áo khoác dưới đất lên, quay người đi về phía chiếc xe đang đỗ ở bên đường.
Lúc này, ông cụ nhanh chóng chạy tới và nói: “Ân công xin dừng bước!”
Giang Nghĩa quay đầu nhìn về phía ông ta, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Ông cụ kích động nói: "Cậu đã cứu mạng cháu trai tôi, tôi không thể báo đáp, ba tỉ vừa rồi đã đáp ứng tôi nhất định phải đưa cho cậu!”
Giang Nghĩa mỉm cười, anh thật sự đúng là không thiếu chút tiền ấy.
Anh chỉ vào đứa bé, cười nói: “Tiền thì tôi không cần, ông giữa lại mua chút thuốc bổ để bồi bổ sức khoẻ cho đứa bé đi, gặp phải chuyện này có lẽ sẽ khiến nó sợ hãi!”
Nói xong, anh quay người mở cửa xe, chuẩn bị rời đi.
Mọi người không khỏi tán thưởng, cứu người còn không cần tiền, thật sự là phong độ quân tử, anh hùng khí khái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.