Giang Nghĩa lái một chiếc xe của công ty đi tới tòa nhà văn phòng của Tổng phụ trách.
Lúc đi qua quốc lộ chạy ngang qua sông, bỗng phát hiện có rất nhiều xe dừng bên đường, cả đám người đứng bên bờ sông không biết nhìn gì.
Trong đó có một ông lão tóc hoa râm ngồi xổm bên bờ sông gào khóc, nghe tiếng thì hình như là đang khóc kể cháu trai của mình bị nước cuốn đi rồi.
Giang Nghĩa dừng xe lại, đẩy cửa ra đi về phía đám người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Nghĩa dò hỏi.
Một bà thím nhiều chuyện nói: "Thì là ông cụ dắt cháu trai ra bờ sông chơi, cậu bé đó, một cơn sóng đánh vào, nó lại chạy hơi xa bờ, chớp mắt đã bị sóng cuốn đi."
Nói như vậy thì chết nhiều hơn sống a.
Bà thím chỉ vào xa xa nói: "Cậu xem, cậu bé ở chỗ kia."
Giang Nghĩa nhìn theo hướng ngón tay bà ta, liền thấy một câu bé đang dùng hai tay ôm chặt lấy miếng mút nổi trên mặt nước, lềnh bềnh theo từng cơn sóng.
Nếu không có miếng mút kia, vậy cậu bé kia có thể chết bất cứ lúc nào.
Cho dù có miếng mút, dựa vào sức của cậu bé cũng kiên trì không được bao lâu, có lẽ qua vài phút nữa cậu bé sẽ chịu không nổi, có lẽ là chờ không được cảnh sát tới.
Phải có người lập tức xuống nước cứu người.
Giang Nghĩa cởi nút áo, đi về phía bờ sông, vừa đi vừa chịu đựng từng cơn gió mạnh thổi vào mặt.
Gió to làm sóng cuộn dữ dội, từng đợt sóng lớn.
Trong tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309728/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.