Chương trước
Chương sau
Anh ta hoàn toàn khâm phục Giang Nghĩa, đến cả chuyện này cũng làm được, Giang Nghĩa đúng là không phải người bình thường.
Còn chưa đợi anh ta lên tiếng, một đám người đông nghịt đã đến trước cửa nhà, già trẻ gái trai đều có, trên tay mỗi người đều cầm đồ, không phải tặng quà thì là tặng lì xì.
Những người này toàn bộ đều là phụ huynh trường mẫu giáo Húc Huy, lý do đến đây giống với người phụ nữ trước đó.
Mỗi người đều cầu xin khẩn thiết Cốt Lang mau đưa con đến trường học đi, càng nhanh càng tốt; thậm chí họ còn đồng ý giúp Cốt Lang trả tiền học phí.
Chỉ cần Cốt Lang đồng ý lời thỉnh cầu của họ, họ nguyện ý giúp đỡ Cốt Lang làm bất kỳ chuyện gì.
Cuối cùng, Cốt Lang bật cười, nói: “Được rồi, mọi người đừng nói nữa, tôi hiểu hết mọi chuyện rồi.”
“Toàn bộ quà cáp mọi người lấy về đi, tôi không lấy món nào cả, ngoài ra, tôi cũng không cần mọi người trả học phí giùm, Cốt Lang tôi có thể trả nổi.”
“Tôi chỉ muốn nói với mọi người, con trẻ vô tội, vốn dĩ không nên chịu đựng sự việc tai bay vạ gió như vậy, mọi người quay về đi.”
Mọi người nhìn nhau.
“Vậy anh….”
“Lát nữa tôi sẽ đưa con đi làm thủ tục.”
“Hay quá, hay quá đi.”
Mọi người vui vẻ xách quà rời khỏi nhà của Cốt Lang.
Cốt Lang vô cùng vui vẻ ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cười lớn.
Cố Vĩnh Lượng đi tới: “Ba, sao vui vậy?”
“Con trai, cuối cùng con có thể đi học rồi. Chú Giang của con không nói dối, thực sự có thể để ba đợi được ngày mọi người đến xin lỗi!”
Lời chưa dứt, hiệu trưởng Cam Đức Dương ôm lấy một đống tài liệu đi vào.
Ông ta vừa lau mồ hôi vừa cười nói: “À, Cốt Lang à, tôi sợ anh không hiểu rõ những thông tin nhập học, cho nên cố tình chuẩn bị xong xuôi đến nhà anh, trực tiếp giúp con trai nhà anh làm thủ tục nhập học.
Cái kiểu ân cần niềm nở như vậy, so với lúc trước như hai con người khác nhau.
Mấy ngày trước phớt lờ Cốt Lang, ngay cả đến gần cũng không được, còn kêu Cốt Lang vĩnh viễn đừng bao giờ đặt chân vào trong trường nữa.
Hôm nay mỉm cười tươi rói, bản thân tự cầm tài liệu tìm đến đây.
Con người, chỉ khi lợi ích của chính mình bị ảnh hưởng, mới biết cúi đầu.
Cốt Lang sờ sờ đầu của con trai Cố Vĩnh Lượng, nhỏ tiếng nói: “Con trai, con phải cố gắng học tập, sau này cũng phải trở thành một người tai to mặt lớn có năng lực như chú Giang của con, đừng giống như ba con vậy làm lưu manh, có hiểu không?”
Cố Vĩnh Lượng nghiêm túc gật đầu.
…..
Vào lúc này, bên trong phòng làm việc Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế nói chuyện điện thoại với Cốt Lang.
“Anh Giang, mọi việc được giải quyết rồi, họ thực sự giống như lời anh nói đến xin lỗi, haha.”
“Con trai em cuối cùng cũng có thể đi học rồi.”
“Anh, đại ân đại đức của anh em không biết làm sao báo đáp, từ nay về sau tính mạng của Cốt Lang em giao cho anh, anh muốn em làm gì thì em làm đó!”
Giang Nghĩa bật cười, đơn giản nói vài câu sau đó cúp máy.
Bên đây vừa cúp máy, bên Lâm Chí Cường gọi điện tới.
“Alo, có chuyện gì?”
“Đại ca, vừa nhận được thông tin bên Sở Công Thương, phó sở Sở Công Thương – Diêm Quan Vũ có việc gấp cần gặp anh, đang trên đường đến phòng làm việc tổng bộ rồi.”
“Có nói là chuyện gì không?”
“Không có, nhưng mà nhìn dáng vẻ gấp gáp của ông ta, có lẽ không phải chuyện nhỏ.”
Giang Nghĩa nghĩ một lát: “Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi đi qua đó. Nếu như ông ta đến trước, thì kêu ông ta đợi một lát.”
“OK, tuân lệnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.