Chương trước
Chương sau
Hai ngày chớp mắt đã qua, ngày mừng thọ bà ngoại cũng tới.
Không khéo là hạng mục cải tạo bên phía công ty chính nhà họ Đinh xảy ra chút vấn đề, cần Đinh Thu Huyền đến hiện trường giải quyết, không thể đến tiệc thọ.
Thế là chỉ có Đinh Nhị Tiến, Tô Cầm và Giang Nghĩa đến tiệc mừng thọ.
Tiệc mừng được lựa chọn tổ chức ở khách sạn hàng đầu thành phố - khách sạn Hạc Phong, mời đầu bếp hàng đầu thành phố thực hiện, chuẩn bị tổng cộng 50 bàn món ăn tinh xảo.
Nhà họ Tô mời hết họ hàng thân thích, thậm chí ngay cả những người bạn liên quan công việc gia tộc cũng đều mời tới.
Sau khi cả nhà Đinh Nhị Tiến tới, được em trai ruột Tô Hồng Văn đích thân ra cửa nghênh đón, hai chị em đã lâu không gặp, gặp nhau thì không nhịn được khách sáo một phen.
“Thu Huyền không đến sao?” Tô Hồng Văn hỏi.
“Haiz, con bé dạo này rất bận, không thể dứt khỏi công ty, thực ngại quá.” Tô Cầm có chút áy náy nói.
“Không sao, chị cả đến là được, đi, chúng ta vào trong ngồi.”
Lúc này, một cô gái hoạt bát lanh lợi từ sau lưng Tô Hồng Văn nhảy ra, Giang Nghĩa vừa nhìn, quen.
Chính là Tô Nhàn lần đó anh giúp giải quyết phí thuốc giá trên trời.
“Anh rể!” Tô Nhàn nhìn thấy Giang Nghĩa, vô cùng vui vẻ.
Tô Hồng Văn nói với cô ta: “Người lớn chúng ta ngồi một bàn, các con ngồi một bàn, con dẫn Giang Nghĩa đến ghế chỉ định ngồi đi.”
“Dạ, con biết rồi ba.”
Tô Nhàn kéo cánh tay Giang Nghĩa rời đi, không biết tại sao, không nhìn thấy chị họ Đinh Thu Huyền tới, trong lòng cô ta lại có chút mừng thầm.
Cô ta vừa đi vừa nói: “Dạo này em lại cháy túi ~~”
Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Không có tiền.”
Tô Nhàn phì cười: “Em chỉ đùa anh thôi, xem dọa anh sợ rồi.”
Hai người tới ghế chỉ định ngồi xuống, lúc này, bàn đã ngồi đầy người, tất cả đều là con cháu hơn hai mươi tuổi, con cháu họ hàng đều ở đây.
Trong đó có một nam sinh thắt bím tóc, nhìn thấy dáng vẻ ‘lôi lôi kéo kéo’ của Tô Nhàn và Giang Nghĩa, lập tức dâng trào lửa giận.
“Tô Nhàn, anh ta là ai?” Anh thắt bím giọng không vui.
Anh ta không phải người nhà họ Tô, mà là ba anh ta có quan hệ hợp tác với nhà họ Tô, nên mới được mời tham dự tiệc mừng thọ.
Anh tóc bím thích Tô Nhàn đã lâu, không biết đã bày tỏ bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào cũng bị cô ta từ chối.
Bây giờ nhìn thấy Tô Nhàn lại thân mật với người đàn ông khác, lập tức ghen lồng lộn.
Tô Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Anh ấy là ai liên quan gì tới anh?”
Anh tóc bím nói: “Em không chịu tiếp nhận anh, chính là vì người đàn ông này sao?”
Giang Nghĩa sững sờ, quái gì vậy?
Mà Tô Nhàn lại cứ không chỉ giải thích, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng, không sai, đây chính là chồng tốt, anh yêu của tôi, thì sao?”
Nói rồi, hai tay Tô Nhàn ôm lấy cánh tay Giang Nghĩa, cố ý làm dáng vẻ như chim non nép người.
Giang Nghĩa giật nảy vội vàng rút tay ra.
“À, đừng hiểu lầm, tôi lên Giang Nghĩa, là anh rể của Tô Nhàn.”
Tô Nhàn bĩu môi, rất không vui.
Anh tóc bím thở phào một hơi, nhìn Giang Nghĩa một cái, châm biếm: “Anh chính là tên Giang Nghĩa ngu ngốc ở rể đó à? Sao nào, ăn trong bát còn chưa đủ, còn muốn nhìn trong nồi? Chị em đều muốn sao?”
Giang Nghĩa cau mày, nói năng kiểu gì vậy?
Tô Nhàn tức giận: “Trịnh Vận, câm cái mồm thối của anh lại!”
“Hừ.”
Lúc tranh cãi, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu, thức ăn đều bày lên bàn, mọi người cầm đũa bắt đầu ăn.
Vì chọc tức Trịnh Vận, Tô Nhàn cố ý gắp miếng thịt đặt vào trong bát Giang Nghĩa, ỏn ẻn: “Anh rể, anh thử miếng này xem có ngon không.”
Trịnh Vận nhìn thấy, tức giận công tâm.
Anh ta đập đũa lên bàn, hỏi móc: “Giang Nghĩa, tôi nghe nói sau khi anh giải ngũ về, thì luôn ở nhà vợ, ngay cả một công việc ổn định cũng không có?”
Cả bàn đều nhìn sang Giang Nghĩa ánh mắt khinh bỉ.
Đàn ông ở rể, ăn bám khiến người ta khinh thường nhất, đặc biệt là nhìn thấy Tô Nhàn đối đãi ân cần với Giang Nghĩa như vậy, càng chứng thực cái thanh danh ăn bám của anh.
Tô Nhàn vô cùng tức giận, nói chuyện thay Giang Nghĩa: “Cần anh quản à? Anh rể tôi dù mỗi ngày chả làm gì cũng kiếm được hơn anh nhiều!”
“Ồ? Vậy sao?”
Trịnh Vận cười nói: “Tôi hiện tại là phó giám đốc phòng của Khoa học kỹ thuật Thắng Trung, tiền lương mỗi tháng không cao, cũng chỉ hơn 300 triệu đi, cộng thêm các khoản phúc lợi ẩn hình. Xin hỏi vị anh rể tốt này của em một tháng kiếm được bao nhiêu?”
Mọi người vui vẻ khi người khác gặp tai họa nhìn Giang Nghĩa.
Trịnh Vận mặc dù không phải đại gia gì, cũng chẳng phải phú nhị đại gì, nhưng so với một người bình thường thì vẫn là rất có tiền.
Một tháng hơn 300 triệu, một năm cả 3 tỷ, lại thêm thu nhập ngoài, phúc lợi ẩn hình, một năm có khi 6 tỷ.
6 tỷ, đối với một người bình thường mà nói, là xa vời.
Mà Giang Nghĩa lại còn là loại ở rể ngu ngốc ngay cả người bình thường cũng không bằng, một tên ăn bám, so với Trịnh Vận, anh thật sự chính là rác rưởi. Đọc‎ thêm‎ các‎ chương‎ mới‎ tại‎ —‎ t‎ r‎ ù‎ m‎ t‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ n.?N‎ ‎ —
Trên bàn có người trào phúng: “Trịnh Vận, anh thế này thật không đúng, biết rõ người ta là phế vật, anh còn vạch vết sẹo của người ta, thật xấu.”
Người khác nói: “Lời này tôi không đồng ý lắm, có những người nghèo thì nghèo, nhưng khiêm tốn, không gây chuyện, cũng rất tốt. Nhưng có những người, không chỉ nghèo, không bản lĩnh, đáng giận nhất là còn rất ra vẻ, vậy thì đừng trách người khác muốn vạch vết sẹo của anh ta.”
Mọi người trên bàn anh một câu tôi một câu, nói Giang Nghĩa không ra gì.
Tô Nhàn tức giận đến dậm chân, cô ta mấy bận muốn biện hộ thay Giang Nghĩa, lại đều bị anh cản lại.
Tô Nhàn khẽ hỏi: “Anh rể, anh làm gì vậy? Anh rõ ràng có tiền như vậy, sao lại chịu cục tức này?”
“Chịu tức? Không có.” Giang Nghĩa uống ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Cô không cảm thấy dáng vẻ đắc ý của những người này rất giống thằng hề sao? Điều chúng ta phải làm chính là yên lặng ăn no uống say, nhìn những tên hề này ra sức biểu diễn.”
Tô Nhàn bĩu môi, nói thì nói vậy, nhưng tâm trạng cô ta rất không thoải mái.
Những người phụ nữ khác trên bàn lại hoàn toàn không giống Tô Nhàn, họ dùng hết sức lấy lòng Trịnh Vận, có thể kết bạn với một thiếu niên phong độ thu nhập mấy tỷ thế này là chuyện vinh hạnh biết bao?
“Trịnh Vận, em kính anh một ly.”
“Em tên Mỹ, đây là danh thiếp của em.”
“Còn có em, Trịnh Vận, ba em từng hợp tác với công ty các anh.”
Trịnh Vận vui vẻ tiếp nhận nịnh nọt của các cô gái, thậm chí còn cố ý nhìn Tô Nhàn, như đang nói: Thế nào, nữ sinh thích tôi rất nhiều, tôi có thể nhìn trúng cô, đó chính là vinh hạnh của cô, còn không chủ động đến lấy lòng tôi?
Tô Nhàn ‘xì’ một tiếng, quay đầu không nhìn anh ta, ngược lại tiếp tục nói nói cười cười với Giang Nghĩa.
Một màn này khiến Trịnh Vận nhìn vô cùng tức giận.
Anh ta cảm thấy sỉ nhục vừa rồi còn chưa đủ, anh ta muốn hung hăng sỉ nhục Giang Nghĩa hơn nữa.
Giành phụ nữ với anh ta, anh ta muốn Giang Nghĩa hôm nay hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, muốn anh mất sạch mặt mũi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.