Chương trước
Chương sau
Mọi người tiếp tục ăn.
Điện thoại của Giang Nghĩa rung lên, anh mở ra xem thì thấy tin nhắn Trình Hải gửi đến: Máy trợ lực cấp S sắp giao đến rồi, cậu chú ý nhận nhé.
Anh cất điện thoại rồi tỉnh bơ như không.
Lúc này, Trịnh Vận đột nhiên hỏi: “Giang Nghĩa, hôm nay là sinh nhật bà ngoại anh, anh sẽ không đi tay không tới chứ?”
Giang Nghĩa sờ sờ mũi:”Quà của tôi chút nữa sẽ đến.”
“Chút nữa? Ha ha ha.” Trịnh Vận chế nhạo: “Chắc anh sẽ không vì không đủ khả năng mua quà nên mới cố ý tìm cớ đó chứ?”
Mọi người đều tỏ ra khinh thường.
Trịnh Vận lắc đầu: “Cũng không có gì ngạc nhiên lắm, một người đàn ông không có thu nhập cần vợ nuôi thì lấy đâu ra tiền mua quà? Là tôi sai, mua quà đối với anh mà nói cũng là yêu cầu quá cao rồi.”
Đám người ngồi cùng bàn che miệng cười nhạo, càng thêm khinh thường Giang Nghĩa.
Tô Nhàn tức giận xông tới hỏi Trịnh Vận: “Tôi thấy anh cũng đi tay không tới đó thôi, anh lấy tư cách gì nói người khác?”
“Tôi?”
Trịnh Vận mỉm cười: “Quà của tôi sắp giao đến rồi.”
Một cô gái hỏi: “Trịnh Vận, anh mua quà gì vậy?”
Trịnh Vận chỉnh lại quần áo, đắc ý nói: “Tôi mua cho bà ngoại máy trợ lực, sản phẩm mới nhất của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng!”
Phụt…
Giang Nghĩa suýt nữa phun cơm ra ngoài, anh ta cũng chọn trúng món quà này sao?
Trịnh Vận giải thích: “Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng gần đây đã được một ông chủ bí ẩn mua lại. Theo tôi được biết thì ông chủ này cực kỳ giàu có. Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của ông chủ lớn này, họ đã nghiên cứu ra sản phẩm máy trợ lực mới nhất trên thị trường, đó là sản phẩm có thể giúp ích cho người cao tuổi trong sinh hoạt!”
“Nói cho các người biết, sản phẩm này vẫn chưa có mặt trên thị trường đâu. Ngay cả tôi cũng phải nhờ mối quan hệ nội bộ mới có thể nhận được sản phẩm dùng thử cấp B. Nghe nói máy trợ lực cấp S cao cấp nhất chỉ cần cử động ngón tay thôi là nó đã biết ngay mình muốn làm gì.”
“Mặc dù cái máy này của tôi là cấp B nhưng cũng có rất nhiều chức năng. Tôi dám đảm bảo, ngoài tôi ra thì cũng không có người thứ hai có được một sản phẩm chất lượng cao như vậy đâu.”
Đám con gái nghe Trịnh Vận khoe khoang xong cũng bắt đầu mê muội anh ta.
Một người trong đó nói: “Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đang ngày càng trở nên nổi tiếng. Trịnh Vận, tôi nghe nói công ty của ba anh đang đàm phán hợp tác với khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng phải không. Sau này nói không chừng còn có thể gặp được ông chủ lớn đằng sau nữa, đến lúc đó phải mang theo chúng tôi nữa đấy.”
Trịnh Vận cười: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Anh ta lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa: “So sánh với người khác chỉ khiến mình thêm kém cỏi thôi. Xã hội này chính là như vậy, có người sinh ra đã ở trên cao, hơn nữa càng leo càng cao, cũng có người chỉ có thể bị người khác giẫm dưới chân suốt đời thôi.”
“Sau này Trịnh Vận tôi sẽ tiếp quản sự nghiệp của ba tôi, có thể sẽ hợp tác với khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, rồi còn có thể gặp được ông chủ lớn đứng sau khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng nữa. Giang Nghĩa, những chuyện này anh không thể nào làm được đâu.”
Cô gái bên cạnh cười nói: “Đâu chỉ có không làm được thôi đâu, sợ rằng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nữa ấy chứ?”
Giang Nghĩa cười gượng lắc đầu, cúi đầu ăn.
Ông chủ lớn đứng đằng sau?
Kia không phải là Giang Nghĩa sao?
Nực cười là đám người này có mắt không tròng không ngừng khoe khoang bản thân lại không biết khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng là tài sản của Giang Nghĩa, ông chủ lớn đứng đằng sau mà họ khao khát gặp mặt đang ngồi trước mặt bọn họ đây này.
Lúc này, ngoài cửa có người hét lớn: “Máy trợ lực của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đến rồi đây.”
Trịnh Vận nở nụ cười” “Quà của tôi đến rồi, bây giờ tôi sẽ để mọi người mở mang tầm mắt.”
Anh ta bước ra cửa ký nhận máy trợ lực. Sau khi mở hộp ra thì một cái máy trợ lực cao cấp rất hiện đại đã hiện ra, thiết kế tinh giản đánh vào thị giác của mọi người.
Chỉ là…
Số hiệu được sơn trên mặt của máy trợ lực là ‘S’ chứ không phải ‘B’, điều này cho thấy máy trợ lực trước mặt cấp S chứ không phải cấp B.
Trịnh Vận cau mày, anh ta đặt cấp B, sao lại mang đến cấp S?
Có phải nhân viên khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng nhầm lẫn gì rồi không?
Khi anh ta còn đang nghi ngờ thì người xung quanh đều chạy đến xem, siêu phẩm công nghệ chưa được ra mắt chính thức này rất được săn đón.
Nhiều người chạy đến chụp ảnh.
Trịnh Vận cũng không nghĩ nhiều nữa, tận tình hưởng thụ sự ca tụng của mọi người, lòng hư vinh đã đạt được sự thỏa mãn lớn nhất.
Anh ta bảo nhân viên mang máy trợ lực đến trước mặt bà ngoại, khom người nói: “Bà cụ Tô, đây là máy trợ lực, sản phẩm công nghệ thế hệ mới cháu mua cho bà, bà dùng thử đi ạ.”
Bà ngoại bị bệnh Alzheimer rất nặng nên nghe không hiểu lắm.
Nhưng mà Tô Hồng Văn và Tô Cầm đều rất vui mừng, đỡ bà ngoại ngồi lên máy trợ lực.
Cái ghế này rất mềm và thoải mái, ngồi trên đó rất dễ chịu, bà ngoại ngồi trên đó mỉm cười thích thú khiến Tô Hồng Văn và Tô Cầm rất vui mừng.
Tô Hồng Văn nói: “Cháu Trịnh Vận này, món quà cháu mua thật sự quá đắt, tôi thực sự không biết phải cảm ơn cháu thế nào nữa.”
Trịnh Vận vui mừng trong lòng.
Có thể lấy lòng Tô Hồng Văn là tốt rồi, sau này muốn cưới con gái của ông ta cũng dễ dàng hơn.
Rèn sắt lúc còn nóng, Trịnh Vận nói tiếp: “Máy trợ lực này không chỉ là một chiếc ‘ghế’ mà nó còn có rất nhiều chức năng. Nó có thể dự đoán chính xác người ngồi trên đó muốn làm gì và muốn nói gì thông qua phân tích mô phỏng rồi giúp người đó hoàn thành nó. Bây giờ cháu sẽ làm thử cho mọi người xem.”
Trịnh Vận tìm công tắc trên máy trợ lực, anh ta nhớ máy trợ lực cấp B có một nút công tắc, nhấn vào thì nó sẽ khởi động.
Nhưng ngó quanh hết cái máy đó cũng không thấy công tắc ở đâu.
Ngay lúc anh ta đang sốt ruột thì Giang Nghĩa bước tới chỉ vào rìa máy trợ lực rồi nói: “Cái máy này dùng công tắc vân tay, ấn vân tay vào thì sẽ khởi động.”
Nói xong, Giang Nghĩa đặt ngón tay mình vào công tắc vân tay của máy trợ lực, ngay lập tức kích hoạt được máy trợ lực.
Một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra, máy trợ lực dự đoán chính xác những gì bà ngoại muốn nói, sau đó máy tự động nói cho người khác biết mà không cần bà ngoại nói ra.
Nó không chỉ làm giảm gánh nặng cho bà ngoại mà mọi người còn nghe được rất rõ.
Tô Hồng Văn mặt mày hớn hở: “Tốt lắm, cái máy này không tệ, có cái máy này rồi thì sau này con có thể thoải mái trò chuyện với mẹ rồi.”
Mọi người nhìn Trịnh Vận đầy tán thưởng.
Trịnh Vận kiêu ngạo ngẩng đầu nói với Giang Nghĩa: “Thế nào, có thấy khác biệt không? Anh so với tôi, một người trên trời một kẻ dưới đất.”
Anh ta còn chưa nói xong thì Tô Hồng Văn ở đằng kia đã tò mò hỏi: “Nhưng mà... Giang Nghĩa, sao cháu biết cái máy này dùng công tắc vân tay?”
Trịnh Vận khịt mũi: “Mèo mù vớ được cá rán thôi.”
Tô Hồng Văn cau mày: “Vậy thì tại sao dấu vân tay của Giang Nghĩa lại có thể khởi động được cái máy này?”
“Cái này...”
Trịnh Vận nhất thời không nói nên lời, anh ta cũng không biết nên trả lời thế nào.
Giang Nghĩa đặt tay lên tay vịn của máy trợ lực, lúng túng ho khan một tiếng: “Ừm... thật ra cái máy trợ lực này... là cháu mua cho bà ngoại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.