Chương trước
Chương sau
Tô Cầm ngẫm nghĩ, Giang Nghĩa dạo gần đây quả thực khiến bà nhìn với cặp mắt khác, mặc dù dường như vẫn không tiền không việc, nhưng chuyện gặp phải đều giải quyết thuận lợi, cho nên bà cũng dần sinh ra cảm giác tin tưởng với anh.
“Vậy được rồi, Nghĩa à, chuyện này mẹ giao cho con.”
“Đầu bếp con tìm phải đáng tin, đừng để mẹ mất mặt.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, tuyệt đối sẽ không mất mặt.”
Tô Cầm đứng dậy nói: “Vậy mẹ về phòng nghỉ ngơi trước, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nay các con có thời gian thì chuẩn bị chút quà, hai ngày nữa là tiệc mừng thọ bà ngoại nhớ mang theo, đừng thất lễ.”
“Con biết rồi mẹ.”
Giang Nghĩa cùng Đinh Thu Huyền về phòng.
Đinh Thu Huyền ấn anh lên giường, nhìn anh chằm chằm.
Giang Nghĩa bị nhìn rợn cả người, hỏi: “Em...làm gì”
“Em đang xem, anh có phải người ngoài hành tinh khoác lớp da Giang Nghĩa không, cố ý giả trang thành Giang Nghĩa tiếp cận em.”
Giang Nghĩa phì cười: “Sao lại nói vậy?”
“Vì “số” anh gần đây quả thực quá may mắn, nghĩ thử xem, từ lôi kéo đầu tư, đến bắt gia chủ nhà họ Lê xin lỗi sau đó, lại đến 3600 tỷ mua khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, trả sạch nợ. Anh làm chuyện nào cũng cực kỳ tốt, rất khó tưởng tượng anh vừa không có tiền vừa không có năng lực sao lại làm được.”
Vừa không tiền lại không có năng lực?
Haha, thật là đánh giá cực kỳ “thích hợp”.
Giang Nghĩa xụ mặt: “Đây chính là đánh giá của em về người đàn ông của mình sao?”
Đinh Thu Huyền cho rằng anh thực sự tức giận, cô chu miệng, lắc lắc cánh tay anh: “Được rồi được rồi, em nói sai rồi, anh đừng giận mà.”
“Anh...không giận nữa!”
Tranh thủ Đinh Thu Huyền không phòng bị, Giang Nghĩa vươn tay tới dưới nách cô, ôm cô vào lòng, vứt lên giường, sau đó lật người đè lên người cô.
Lúc hai người làm loạn, bị tư thế nam trên nữ dưới như vậy làm ngượng ngùng.
“Úi...”
Giang Nghĩa đỏ mặt, dù là chiến thần Tu La, nhưng ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, anh vẫn chỉ như một kẻ ‘gà mờ’.
Anh lật người xuống giường, ngủ trên đất, tim đập thình thịch.
Đinh Thu Huyền xấu hổ mặt đỏ bừng, lấy chăn che cơ thể lại.
Giây lát sau, cô thò đầu ra nói: “Hôm nay, anh có thể ngủ trên giường.”
Tim Giang Nghĩa đập càng nhanh, căng thẳng đến mức không ngừng nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến mò lên giường, tắt đèn, từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Mặc dù là vợ chồng, nhưng thời gian hai người ở bên nhau cũng chỉ hơn một tháng, những ngày này lại còn chia giường ngủ.
Lần đầu tiên ôm nhau ngủ, hai người đều căng thẳng vô cùng.
Trong đầu Đinh Thu Huyền ảo tưởng vô số khả năng, cô thậm chí đã chuẩn bị tinh thần “hi sinh”, nếu tối nay Giang Nghĩa muốn, cô quyết định...ừ...giả bộ kháng cự tí ti là được rồi.
Cô không ngừng mong đợi Giang Nghĩa có động tác tiếp theo, đợi bàn tay không an phận của anh mò lên bộ phận mềm mại nhất của mình.
Nhưng...
Trong đêm tối, truyền tới tiếng hô hấp gấp gáp của Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa, ngủ rồi!
“Heo.”
“Giang Nghĩa, anh là đồ con heo!”
Trong lòng Đinh Thu Huyền không ngừng mắng, trước nay chưa từng gặp người đàn ông như vậy, ôm người đẹp đệ nhất thành phố lại còn có thể ngủ?
Trên đời chắc cũng chỉ có loại quái dị như anh.
...
Sáng sớm hôm sau, Giang Nghĩa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh rón rén tay chân xuống giường, cố gắng không làm ồn tới Đinh Thu Huyền, sau đó cầm điện thoại ra khỏi phòng.
“Alo, chú Trình, sáng sớm tìm tôi có việc gì?”
“Cậu cả, cậu đến công ty một chuyến, tôi cho cậu xem thành quả nghiên cứu gần đây!”
Giang Nghĩa cười khổ, ông già này đừng thấy già rồi, tinh thần lại rất tốt, đặc biệt là chuyện liên quan tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, càng là bận đến ăn ngủ không màng.
Anh cúp điện thoại, thay quần áo, chạy tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Vừa tới cổng đã bị Trình Hải kéo vào phòng nghiên cứu, chỉ vào một sản phẩm như xe lăn nói: “Cậu cả, cậu xem cái này.”
Giang Nghĩa đánh giá từ trên xuống dưới, hỏi: “Đây là...xe lăn?”
“Sai, đây là sản phẩm khoa học kỹ thuật thời đại mới, là máy trợ lực.”
“Máy trợ lực? Là thứ gì?”
Trình Hải giải thích: “Cậu hai năm đó lúc còn sống luôn dồn hết sức lực vào nghiên cứu sản xuất máy trợ lực, đây là một loại máy móc có thể giúp người già hoạt động, cải thiện chất lượng sinh hoạt của họ.”
“Nói đơn giản chính là nó có thể phân tích mô phỏng thói quen sinh hoạt ngày thường của người già, từ đó suy đoán chính xác họ muốn làm gì. Cậu nói một chữ, nó liền có thể bổ sung thành một câu hoàn chỉnh; cậu làm một động tác, nó liền có thể giúp cậu hoàn thành việc kế tiếp.”
Giang Nghĩa khâm phục: “Vậy há chẳng phải chỉ cần cử động môi, đầu ngón tay, thì đồ ăn đồ uống sẽ tự động được đưa tới trước mặt, lời muốn nói nó cũng giúp mình nói?”
“Đúng là vậy, chỉ là máy trợ lực chỉ có thể giúp người già hoàn thành một số sinh hoạt ngày thường đơn giản nhất, những chuyện có độ khó quá cao tạm thời vẫn chưa làm được.”
Thực ra đã đủ rồi.
Rót nước, rửa mặt, đánh răng, ăn cơm, có thể giúp những người già hầu như mất đi năng lực hành vi làm được những điều này, khiến sinh hoạt ngày thường của họ được duy trì bình thường đã là một tiến bộ lớn của thời đại.
Bỗng nhiên, Giang Nghĩa nghĩ tới gì đó.
Anh hỏi: “Nếu người già này có bệnh sa sút trí tuệ người già, thì máy trợ lực vẫn có thể làm việc bình thường sao?”
“Đương nhiên.” Trình Hải nói: “Ứng phó với người già sa sút trí tuệ, máy trợ lực có hình thức làm việc khác, sẽ căn cứ vào thiết lập để tiến hành điều chỉnh tương ứng, đảm bảo người này cũng có thể nói chuyện, làm việc ở mức độ lớn nhất.”
“Rất tốt.” Giang Nghĩa chỉ vào chiếc máy trợ lực, nói: “Giúp tôi chuẩn bị một máy, hai ngày sau đưa đi.”
“Không thành vấn đề.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết sử dụng...”
Trình Hải chỉ vào màn hình hiển thị trên máy: “Chỉ cần để người già ngồi lên, sau đó dùng chỉ định dấu vân tay mở màn hình mở khóa là được rồi, những chuyện khác máy trợ lực sẽ tự mình làm việc, phán đoán. Đến lúc đó, chiếc gửi cho cậu, tôi sẽ thiết lập sẵn dấu vân tay của cậu, cậu nhận được có thể đổi, thêm vân tay người khác.”
“OK, rất hoàn mỹ.”
Sau khi bàn bạc xong, Giang Nghĩa rời khỏi Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng
Vừa ra khỏi cổng lớn, đã nhận được điện thoại của Đinh Thu Huyền.
“Alo, Thu Huyền...”
Không đợi anh nói chuyện, đầu kia điện thoại, Đinh Thu Huyền đã mắng to: “Giang Nghĩa, anh còn là con người sao? Tối qua ngủ như heo. Sáng sớm nay, ngủ tôi xong liền chạy rồi? Anh đi chết đi!”
Bíp, điện thoại cúp máy.
Phụ nữ đều có máu điên, dù có hiền lành, có dịu dàng, thì gặp phải chuyện không vừa lòng cũng sẽ mắng người.
Chỉ là Giang Nghĩa vẫn chưa hiểu tại sao Đinh Thu Huyền lại tức giận? Mình đã làm sai chỗ nào?
Mình hình như không có làm gì đi?
Lại không biết, có lúc không làm gì, thực ra cũng là một loại sai lầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.