Chương trước
Chương sau
Trên đường về nhà, Đinh Thu Huyền vai kề vai cùng Giang Nghĩa bước đi, hai người đều có nhiều chuyện để nói, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Cuối cùng, Đinh Thu Huyền chủ động mở lời trước: “Giang Nghĩa, chúc mừng anh đã trút bỏ được món nợ này.”
Giang Nghĩa áy náy đáp lại: “Xin lỗi em, hai hôm nay vì những chuyện liên quan đến nợ nần, hại em phải chịu khổ với anh rồi.”
Chuyện đến ngày hôm nay, những chuyện không vui lúc đầu, mọi khổ đau sớm đã tan biến như mây như khói.
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Hứ, đương nhiên là chịu khổ rồi, xém chút nữa em đã…” lời sắp nói ra, Đinh Thu Huyền lại thu lại.
Cô không muốn đem chuyện đi xem mắt ra nói với Giang Nghĩa, làm như thế chỉ khiến cho Giang Nghĩa tức giận, càng làm mối quan hệ giữa anh và Đinh Nhị Tiến xấu đi.
Nếu món nợ đã được giải quyết, cũng không cần phải nói những điều không đáng nói. Giang Nghĩa hiếu kỳ hỏi: “Xém tí nữa thì em sẽ làm sao?”
Đinh Thu Huyền hừ một tiếng “Xém chút nữa thì em đã không cần anh nữa rồi, sau đó tìm rồi gả cho một người đàn ông có quyền có tiền.”
Lời này của cô, nửa đùa nửa thật. Giang Nghĩa lại không hề tức giận, ngược lại cảm thấy ấm áp nơi cõi lòng.
Bởi vì dựa vào điều kiện của Đinh Thu Huyền, cô muốn cưới người khác là chuyện rất dễ, chỉ cần truyền tin tức ra thì chắc rằng sẽ có một đám người đến trước cửa xếp hàng.
Đinh Thu Huyền đã thủ tiết đợi chờ anh 5 năm, lại đối với anh cực kỳ chung thủy, nguyện cùng anh chịu khổ.
Người con gái như thế kiếm ở đâu ra? Trong lòng Giang Nghĩa âm thầm thề rằng, phải cố gắng hết sức bảo vệ Thu Huyền, dù cho có phải đem cả tính mạng ra cũng không màng.
“Phải rồi, anh còn có chút việc riêng cần xử lí, Thu Huyền em về nhà trước đi.”
“Ừm, vậy em đợi anh về ăn cơm tối.”
“Ừ.”
Sau khi hai người chia tay nhau, Giang Nghĩa bắt một chiếc xe rồi nhanh chóng đi đến nhà hàng Uyên Ương ở số 166 đường Gia Uy.
Vừa bước vào, chủ quán Trình Hải liền đi ra nói: “Ô, cậu cả, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy?”
Giang Nghĩa nắm lấy cổ tay Trình Hải: “Chú Trình, đi, cháu đưa chú đến một nơi.”
“Đi đâu chứ?”
“Đi thì sẽ biết.”
“Này, cũng phải để cho tôi làm xong thức ăn cho khách chứ, bàn bên đó vẫn còn đợi tôi kìa.”
Dưới sự thúc ép của Giang Nghĩa, Trình Hải ngồi lên xe taxi, đi đến địa điểm đã định sẵn: “Kệ anh ta đi, chuyện của cháu gấp hơn.”
Ban đầu Trình Hải còn đầy vẻ nghi hoặc, Giang Nghĩa gấp gáp như vậy là muốn đưa ông ấy đi đâu?
Đợi đến lúc gần tới, Trình Hải ngơ người. Nơi mà Giang Nghĩa dẫn ông đến, chính là tòa nhà văn phòng của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Trình Hải làm việc ở tòa nhà này gần 30 năm, là một người có địa vị nòng cốt và đã gắn bó với Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Thế nhưng bây giờ vật vẫn còn đó nhưng người thì chẳng còn, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng vẫn thuộc về xí nghiệp Thiên Đỉnh, không phải của nhà họ Giang nữa.
Xe ngừng lăn bánh, hai người đi đến cửa.Trình Hải thở dài một tiếng, hỏi: “Cậu cả à, cậu đưa tôi đến đây làm gì?”
Giang Nghĩa vẫn ra vẻ thần bí, không nói lời nào, dẫn Trình Hải tiến vào trong.
“Này, cậu đang làm gì vậy?
“Dừng lại đi, không thể vào trong đâu.”
“Hiện tại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng thuộc về xí nghiệp Thiên Đỉnh, chủ tịch là Hà Diệc Nho, cậu tiến vào như thế cũng sẽ bị đuổi ra.”
“Cậu cả à, đừng có làm loạn nữa.”
Trong lúc nói, hai người đã đến sảnh lớn của công ty. Chỉ nhìn thấy toàn bộ nhân viên xếp thành hai hàng, nghiêng mình cúi chào, cung kính hô lên: “Kính chào tổng giám đốc Trình.”
“Tổng… tổng giám đốc Trình?” Trình Hải sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng: “Cậu cả, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Giang Nghĩa cười đáp: “Chú Trình, từ ngày hôm nay trở đi, chú chính là tổng giám đốc của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, chuyện lớn chuyện nhỏ của công ty đều sẽ do chú xử lí!”
“Hả? Chuyện này…” Trình Hải mặc dù không dám tin, nhưng mọi chuyện rành rành trước mắt như vậy không tin cũng không được.
Chỉ thấy Giang Nghĩa ghé sát tai Trình Hải nói nhỏ: “Chú Trình, chú còn nhớ giao ước của chúng ta không? Chỉ cần cháu lấy lại được Tẩm Mộng, chú sẽ quay về giúp cháu, thế nào, chú tính quỵt nợ à?”
“Lấy… lấy lại được Tẩm Mộng rồi?” Trình Hải xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Cái chết của Giang Châu, Tẩm Mộng bị lấy mất, là vết thương không thể xóa nhòa trong trái tim ông.
Giờ đây, Giang Nghĩa đã giúp ông giải quyết một trong hai điều tiếc nuối ấy. “Được.” “Làm tốt lắm.”
Trình Hải nắm chặt lấy tay của Giang Nghĩa: “Cậu cả, cậu làm tốt lắm, có thể đợi đến ngày lấy lại được Tẩm Mộng, ông già này có chết cũng không hối tiếc gì nữa!”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Chú Trình, nếu như chú chết rồi, ai giúp cháu quản lí công ty đây?”
Anh dẫn Trình Hải tiến vào văn phòng của tổng giám đốc, bên trong có một người đang đứng, chính là chủ tịch Camus, cũng chính là Thủy Bình.
Giang Nghĩa nói: “Chú Trình, vị này là thuộc hạ của cháu - Thủy Bình, người ngoài gọi anh ta là Camus, là chủ tịch hiện tại của công ty.”
“Thế còn cậu?”
“Cháu là người nắm giữ cổ phần, tổng thể công ty vẫn do cháu quản lí, nhưng cháu không để cho người ngoài biết được chuyện này.”
Dừng một lúc, Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Thủy Bình với cháu đều phục vụ trong quân đội, quản lí công ty không phải thế mạnh của bọn cháu, cho nên sau này chúng cháu định chỉ làm bù nhìn, mọi việc đều sẽ để cho chú thay bọn cháu lo liệu.”
Trình Hải cười phá lên: “Chú đã lo lắng cho Tẩm Mộng cả đời rồi, chú á, sinh ra là để làm việc này. Chỉ tiếc rằng tiệm ăn kia mới khai trương không lâu, vừa khai trương lại phải đóng cửa, có chút không nỡ.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Vậy thì chú Trình, chú giao quán ăn lại cho cháu, sau đó cháu sẽ tìm một người đáng tin cậy tiếp quản quán, sẽ không để cửa tiệm không một bóng người đâu.”
“Như vậy là tốt nhất.” Trình Hải càng nói càng vui, cái cảm giác đã mất lại được tìm thấy, được quay trở về chốn cũ đúng là tuyệt vời không thể diễn tả bằng lời được.
Để Trình Hải vui hơn, Giang Nghĩa mở máy tính lên, chuyển đến danh sách nhân viên.
“Chú Trình chú xem này, đây là danh sách nhân viên hiện tại. Có nhân viên nào chú cảm thấy không vừa ý, bây giờ cháu lập tức cho người đó thôi việc!”
Trình Hải vừa nhìn liền dán mắt vào hai cái tên: “Hừ, hai cái tên này vẫn còn mặt mũi ở Tẩm Mộng à? Hà Diệc Nho, Hà Du Vinh, hai tên này nhất định phải đuổi!”
“Được, nghe chú vậy.” Giang Nghĩa cho thư ký gọi Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh đến văn phòng.
Bởi vì chủ tịch, tổng giám đốc đều đổi người, Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh cho đến hiện tại đều bị giáng chức, trở thành nhân viên bình thường của công ty, chức vị, quyền lực đều thấp hơn lúc trước.
Ban đầu khi bọn họ đuổi Trình Hải đi, tuyệt nhiên không hề nghĩ đến sẽ có một ngày Trình Hải lại quay trở về công ty, hơn nữa còn trở thành cấp trên của họ.
Thế sự xoay vần, cuối cùng cũng là bọn họ xui xẻo. Hai người cúi gầm mặt, không dám nhìn Trình Hải.
Trình Hải cười nhạt 3 tiếng, lên tiếng chửi rủa: “Hà Diệc Nho, Hà Du Vinh, hai người các người còn không bằng chó! Hai người khinh thường công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, các người lại đi cấu kết với xí nghiệp Thiên Đỉnh hãm hại nguyên chủ tịch Giang Châu, hại Giang Châu phải chết thảm, hại Tẩm Mộng rơi vào tay bọn người ở Thiên Đỉnh.”
“Các người, còn có mặt mũi nào tiếp tục ở lại Tẩm Mộng? Ngay bây giờ với tư cách là tổng giám đốc, tôi tuyên bố, hai kẻ phản bội các người bị sa thải.”
“Thu dọn đồ đạc, cút xéo khỏi đây đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.